Lúc Tống Tịnh Vãn gặp được Tần Thời ở trung tâm thương mại, cậu đang đứng đối diện máy gắp thú. Cùng với âm thanh trò chơi, xung quanh còn có mấy củ cải nhỏ đang ra sức nịnh hót.
“Oa, anh ơi, anh thật lợi hại!”
Tần Thời không quan tâm, bên cạnh chất đống gấu bông đã gắp ra, số lượng lớn khiến mọi người chú ý, nhưng cậu vẫn ngoảnh mặt làm ngơ với nhóm củ cải nhỏ, “Đừng phiền, chút nữa sẽ không cho các em, ai bảo ban nãy chế giễu anh.”
“Anh à, vừa rồi là chúng em có mắt mà không thấy thái sơn.” Em bé mặc đồ Minion níu lấy góc áo cậu nũng nịu, thế nhưng kẻ địch quá tàn khốc, một ánh mắt cũng chẳng thèm bố thí.
Tống Tịnh Vãn cùng Vân Khinh Khinh đi ngang qua, vừa vặn trông thấy một màn này, dừng lại gọi tên cậu.
Tần Thời quay đầu, thấy là cô, sau đó lại dời ánh mắt về máy gắp thú, nhìn chằm chằm con gấu đang nhấc lên, thái độ không tốt không xấu, “Gọi tôi làm gì.”
Tống Tịnh Vãn bảo với Vân Khinh Khinh rằng có chuyện muốn nói, đúng lúc Vân Khinh Khinh cũng cảm thấy mệt mỏi, đến nhà hàng phía trước đợi, biệt đội củ cải vẫn đang chú ý, cô đi về phía trước, nói: “Tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”
“Hỏi đi.”
Cậu không có ý rời mắt khỏi trò chơi, Tống Tịnh Vãn lướt qua mấy bạn nhỏ đang ngẩng đầu nhìn bọn họ hơi ngượng ngập, lại không muốn bỏ qua cơ hội, do dự một hồi, mở miệng: “Tôi muốn hỏi việc của cô gái Diệp Tử.”
Mặc dù Lâm Sân nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-hoa/1106395/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.