Lâm Sân không xác định được có phải cô đến tìm mình hay không, bởi vì phòng bên cạnh là của Tống Hoài Quân.
Hành lang hẹp dài được trải thảm dày, giẫm lên sẽ có sự mềm mại và tránh được tiếng động làm ồn. Có thể do anh uống chút rượu nên bước đi chậm chạp hơn bình thường.
Không nghe thấy tiếng, thế nên đợi đến khi cô phát hiện có người, anh đã đến bên cạnh. Thân thể cô lập tức cứng nhắc, cổ họng như bị tảng đá nặng đè ép, thật lâu không nói ra lời nào, nắm chặt bình thuốc trong tay, đứng thẳng lưng không cúi đầu.
Chỉ có ánh mắt mới thể hiện sự bối rối của cô.
Lâm Sân đi tới cửa rất bình thản, giọng nói ôn hòa giống như thường ngày: “Muộn vậy rồi còn chưa ngủ, tìm chú nhỏ nhà em có chuyện gì sao?”
Buổi tiệc vẫn còn tiếp tục, trời chưa sáng sẽ chưa tan hội. Rời đi từ sớm, anh cho rằng cô gái này đã ngủ lâu rồi chứ.
Tại sao chưa đi ngủ? Rõ ràng đã qua thời gian cô lên giường. Cô tự đặt ra cho bản thân, tuân thủ theo lịch sinh hoạt và làm việc đấy nhiều năm chưa từng thay đổi.
Tống Tịnh Vãn cũng không biết tại sao mình lại muốn đến đây.
Cô không nên lên con thuyền này, không nên cảm thấy dằn vặt, khổ sở, càng không nên để ý tời lời thỉnh cầu của anh, không cách xa anh tí nào cả.
Ở sảnh lớn của bữa tiệc, cô ngồi trong góc im lìm giống thường ngày, cố gắng giấu bản thân vào bóng tối.
Có người đến nói chuyện, nói được vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-hoa/1106379/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.