Tôn Uẩn phải nhập viện bởi vì cường độ công việc cao, dẫn đến suy nhược cơ thể, cô ấy quả thực kiên cường tới nỗi gầy mất vài cân thịt, kết quả là mới trở về đã vào bệnh viện.
Bệnh đó không phải quá nghiêm trọng, có điều bác sĩ đã nhiều lần nhắc nhở nên dành thời gian nghỉ ngơi, Tôn Uẩn bị ép nghỉ làm, một mình nằm trong phòng bệnh. Tống Tịnh Vãn khi biết tin lập tức chạy qua đây, ấy vậy mà cô nàng Tôn Uẩn nằm trên giường bệnh kia vẫn có tinh thần trêu chọc đôi câu: “Ôi ôi, nhìn cậu kìa, thế nào rồi? Đây là bao lâu chưa ngủ vậy?”
Kì lạ thật đấy, Tống Tịnh Vãn mất ngủ.
Trước kia, điều mà cô hâm mộ nhất ở Tống Tịnh Vãn đó là mắt không hề có quầng thâm, không giống cô, phải thức đêm nhiều, mỗi lần trang điểm cần một lớp kem che khuyết điểm dày thật dày.
Tống Tịnh Vãn lúc đầu lo lắng cho Tôn Uẩn thật, thấy cô ấy dù bị bệnh nhưng tinh thần vẫn rất tốt, coi như thở dài một hơi. Đi qua nhấc cái bàn chống bên cạnh giường lên, đổ canh cho cô ấy uống.
“Canh này là cậu làm?” Tài nghệ của Tống Tịnh Vãn thật không dám lấy lòng, bình thường coi như tạm chấp nhận, nhưng bây giờ cô là bệnh nhân đó.
“Không phải, mua trên đường tới đây.” Biết tài năng nấu nướng của mình bị dè bỉu cũng không tức giận, Tống Tịnh Vãn vẫn cẩn thận từng li từng tí đổ canh ra.
Tôn Uẩn biết cô không nói nhiều, bình thường cũng trưng ra biểu cảm y xì, nhưng lần gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-hoa/1106377/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.