Lâm Sân lại nghĩ đến tối hôm Tống Tịnh Vãn uống say. Anh đưa cô về nhà, cô mang thái độ khác thường dang tay ôm lấy anh rồi rất nhanh lại buông ra. Cô đã hiểu lầm anh là bố mình nên mới làm ra hành động bình thường chưa từng làm, có lẽ cô sẽ sớm quay lại trạng thái ban đầu. Nhưng cô nhất quyết không chịu về, vẫn cố chấp phải thấy anh rời đi mới bằng lòng. Anh đành giả vờ như đã đi mất rồi lặng lẽ quay lại theo sau cô. Ban đầu không có gì khác thường nhưng khi vào cửa, cô không chọn đi thang máy mà Lâm Sân tìm được cô ở khu thang bộ. Cô đang ngồi trên bậc thang, giấu mặt vào trong cánh tay. Khi cô khóc, không có âm thanh nào phát ra, thỉnh thoảng vì hô hấp không thoải mái nên mới sụt sịt mũi khiến bả vai hơi run lên. Nếu có người nhìn thoáng qua, họ sẽ nghĩ có lẽ cô đang ngồi nghỉ ngơi. Anh không bước lên, chỉ yên lặng đứng một chỗ chờ đợi. Thời gian trôi qua một hồi lâu, thấy cô vẫn không có động tĩnh, anh đến gần mới phát hiện cô đã ghé đầu lên chân ngủ thiếp đi. Anh khẽ lay vai rồi gọi tên nhưng không nghe thấy tiếng đáp lại, đành phải nhẹ nhàng đỡ cái đầu nhỏ dậy thì thấy cô đang nhíu mày ngủ sâu. Đến tận khi anh bế, cô vẫn chưa tỉnh giấc, thậm chí còn rúc vào trong lòng anh cọ cọ. Đối mặt với hành động kia, anh không hề có chút ý nghĩ xấu xa nào nhưng lại sinh ra phản ứng ở một chỗ. Tim anh đập loạn, trong lòng rất khó chịu, theo tiếng hít thở nho nhỏ của cô mà chập trùng lên xuống. Anh bế cô về nhà, phòng ngủ sạch sẽ không nhiễm bụi trần như dáng vẻ của chủ nhân nó. Mãi đến muộn anh mới rời đi, lại có một đêm không ngủ. Là thích sao? Thích. Anh chưa từng có cảm giác như vậy với người con gái nào, suy nghĩ hồi lâu cảm thấy đây chắc chắn là thích. Nhưng nếu hỏi tại sao, thích như thế nào, anh sẽ không trả lời được. Anh chỉ biết nếu như có thể, anh sẽ không bao giờ để cô phải tủi thân, rơi nước mắt. Nghe giống như không thể tưởng tượng nổi, bọn họ vốn không thân thiết đủ sâu, nói chuyện cũng chưa hiểu rõ được nhau. Có lẽ sự thật là như vậy, nhưng đến bây giờ anh vẫn chưa thể suy nghĩ thông suốt. — Giống như một giấc mơ vậy. Bữa sáng, Tống Tịnh Vãn vừa ăn cháo vừa trằn trọc suy nghĩ. Tống Hoài Quân không chịu nổi nữa mới gõ gõ mặt bàn, nhắc nhở cô: “Thôi đừng ăn nữa, cháu ăn ba bát rồi đấy.” Mới sáng sớm đã ăn nhiều như vậy, quả nhiên khoảng thời gian trước chỉ tạm thời không muốn ăn. Anh còn tưởng cô đang giảm béo nên mới áy náy suốt từ hôm đó tới giờ. Tống Tịnh Vãn lấy lại tinh thần thì cảm thấy bụng đang căng lên không mấy dễ chịu. Ăn xong bữa sáng, cô cùng chú nhỏ đi tiễn Tống Hoài Thanh. Ở nhà ga Tống Hoài Thanh cẩn thận dặn dò cô phải chăm sóc tốt bản thân, lại giáo dục Tống Hoài Quân phải đối xử tốt với bạn gái, đừng không hiểu chuyện như trước đây. Thời gian không còn sớm, ông bảo bọn họ quay về, còn mình chuẩn bị vào trạm. Lúc đến ông không mang nhiều đồ, chỉ xách theo một chiếc túi đen. Khoảnh khắc ông quay người, Tống Tịnh Vãn phát hiện lưng ông đã không còn thẳng tắp như hồi còn trẻ nữa. “Bố ơi.” Đột nhiên cô cất tiếng gọi. Tống Hoài Quân cho là cô định nhắc nhở Tống Hoài Thanh có đồ để quên, nhưng lại chỉ thấy cô chậm rãi đến trước mặt bố mình, nhẹ nhàng ôm ông: “Bố đi đường cẩn thận, nhớ chăm sóc sức khỏe nhé.” Tống Hoài Thanh hơi ngờ ngợ: “Được.” Mọi chuyện trôi qua vẫn rất bình thường. Tiễn Tống Hoài Thanh xong, Tống Hoài Quân chuẩn bị đưa Tống Tịnh Vãn về. Hôm nay là cuối tuần, anh hỏi cô có muốn đi đâu chơi hay không nhưng cô lại lắc đầu, từ chối chú nhỏ như mọi lần. Tống Hoài Quân cảm thấy Tống Tịnh Vãn không giống với trước kia, suy nghĩ kỹ lại hình như trong khoảng thời gian này có chút là lạ, nhưng anh lại không nói ra được khác thường ở đâu, quan sát cô một hồi lâu cũng chẳng nghĩ nổi. — Tống Tịnh Vãn tự nói với bản thân rằng đây chỉ là một giấc mơ. Còn Lâm Sân mỗi ngày vẫn đều đặn mang bữa sáng cho cô, ban đầu chỉ khi hôm nào rất lạnh mới đưa cô đi làm, về sau không biết thế nào lại đổi thành mỗi ngày đều đưa cô đi. Chờ đến lúc cô kịp phản ứng đã không thể từ chối nổi. Cuối tuần anh sẽ dẫn cô đi xem phim, đến triển lãm tranh cô yêu thích, hoặc là ở nhà nấu cơm cho cô ăn. Có khi vào buổi tối còn đưa cô đến biệt thư yên tĩnh kia để ngắm sao, hai người cũng không nói gì, chỉ hưởng thụ phút giây yên bình. Cô cảm thấy từ ngày đồng ý cho anh theo đuổi, bản thân như đã rơi vào một cái bẫy. Mỗi khi có ai đối tốt với mình quá, cô sẽ lên tiếng từ chối nhưng anh lại lấy lý do cô đã chấp nhận từ trước, cùng cô ăn cơm, hẹn hò, đều là những chuyện chỉ những đôi yêu nhau mới có thể làm, sao cô có thể thờ ơ mà đồng ý như vậy được. Chưa cần người ngoài cuộc lên tiếng, cô đã tự chỉ trích chính mình, tại sao ngay từ đầu không từ chối anh như người khác. Nếu đã không thích còn gieo cơ hội thì chính là tổn thương người ta. Dường như anh đã tính toán rất kĩ, không hề tỏ ra sốt ruột. Anh mong mọi chuyện cứ diễn ra chậm mà chắc. Thời gian càng kéo dài, cô càng không thể buông lời phủi bỏ. Đợi đến khi Tống Tịnh Vãn thông suốt thì đã quá muộn, cô đã bước chân vào cái bẫy do anh đặt ra. Bây giờ anh chỉ cần đợi cô lên tiếng. Tôn Uẩn nghe Tống Tịnh Vãn tự thuật xong, cho rằng cô nói không sai: “Đúng thế. Đã không thích còn cho người ta cơ hội, chuyện này rõ ràng là sai rồi.” Không thích thì phải từ chối dứt khoát, đừng gieo hy vọng cho người khác. Trước đây Tống Tịnh Vãn đều xử lý chuyện này rất tốt, cho nên không phải cô không hiểu đạo lý này, vấn đề chỉ xuất hiện ở một chỗ. “Anh ta đang lợi dụng việc cậu cũng đang mập mờ đồng ý để dụ cậu, chờ cậu phản ứng tình huống thôi đấy đồ ngốc.” Nếu như cô không có cảm giác với anh, đương nhiên sẽ không rơi vào cái bẫy ấy. Tống Tịnh Vãn không thể phủ nhận lời Tôn Uẩn. “Thích thì cứ nhích, có gì khó xử đâu hả? Chuyện sau này chẳng ai nói chắc được, đừng nghĩ xa xôi mấy việc chưa xảy tới, chẳng nhẽ cậu định cô đơn sống nốt quãng đời còn lại sao? Nếu đã không chịu nói ra, vậy tại sao không thuận theo ý mình, học cách thích một người, tiếp nhận tình cảm rồi tiến tới một mối quan hệ. Cậu cứ dậm chân tại chỗ như thế, mấy vấn đề kia sẽ chẳng giải quyết được đâu.” Tôn Uẩn biết rõ khúc mắc của Tống Tịnh Vãn nằm ở đâu. Cô tự nhận bản thân mình còn nhiều thiếu sót, không đáng để người có năng lực thích mình, cũng biết người khác chung đụng thường xuyên sẽ cảm thấy mệt mỏi, bất đắc dĩ. Nhưng Tôn Uẩn cho rằng, việc cô ấy cần chỉ là mở cửa trái tim. — Cuối tuần này thời tiết rất đẹp, Lâm Sân muốn rủ cô đi leo núi. Tống Tịnh Vãn không quá ưa thích vận động, thế nhưng cô nhớ ra trong khoảng thời gian này anh đều thuận theo sở thích của cô, còn cô lại không biết anh thích gì, suy nghĩ một lúc cô quyết định không từ chối. Cân nhắc đến tố chất sức khỏe của cô, anh lựa chọn một ngọn núi nhỏ không cao lắm ở vùng ngoại thành. Khi xuất phát trời còn chưa sáng hẳn, leo được đến đỉnh núi vừa đúng lúc nhìn thấy nắng sớm đã chiếu lên vạn vật. Toàn thân cô mệt mỏi thấm đẫm mồ hôi nhưng nhìn thấy ánh nắng màu vàng kim kia, trong lòng trào dâng một cảm xúc khó tả. Cô ngẩng đầu nhìn, ánh mặt trời chiếu lên bóng hình anh vốn đã loá mắt còn lóa mắt hơn. Tuy Lâm Sân biết cô không thích vận động, nhưng nếu cứ để cô chây ì một chỗ, thể trạng sẽ càng ngày càng kém. Vì vậy anh mới dẫn theo cô đi leo núi, thấy cô mệt mỏi không nói lời nào, cười hỏi: “Không còn sức nữa à? Xuống núi có cần tôi cõng em hay không?” Anh biết chắc chắn cô sẽ bảo không, đương nhiên là như vậy. Sau khi chối từ anh, cô nói: “Chú Lâm, cháu biết đi cùng cháu, chú rất mệt mỏi.” Anh bình ổn cảm xúc, cô tiếp tục: “Có lẽ bây giờ chú chưa cảm giác được, đó là vì chú vẫn còn thích cháu. Thời gian dài, chắc chắn sẽ càng ngày càng mệt mỏi. Như vậy cháu thấy không công bằng cho chú.” “A?” Anh bật cười, “Thế còn em? Bởi vì sợ tôi mệt nên không dám đồng ý với tôi, em thấy vậy là công bằng sao?” Đột nhiên anh cúi thấp người, nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Tôi không cần công bằng, tôi chỉ cần em thích tôi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]