Ai cũng biết, lửa phải có không khí mới bùng lên được, muốn đốt ngọn đuốc cũng phải hơ vào lửa mới cháy sáng.
Tống Tịnh Vãn tan tầm về nhà, cánh cửa đối diện vẫn đóng chặt.
Liên tiếp mấy ngày, cô đều không thấy Lâm Sân. Anh đi sớm về khuya, dáng vẻ giống như bận rộn rất nhiều việc, thế nhưng chú nhỏ thì nhàn hạ lắm, còn có thời gian tới tìm cô nói chuyện phiếm.
“Mẹ cháu đến cùng là suy nghĩ kiểu gì vậy, đưa thiệp mời đám cưới cho em trai ruột của chồng trước, chồng chị ấy rộng lượng quá nhỉ?” Lần trước gặp mặt Chu Vị Lam đã lưu lại phương thức liên lạc của anh. Anh tương đối khách sáo nhưng bà lại rất nhiệt tình, nhận được thiệp mời đám cưới của chị dâu cũ mà không lí giải nổi.
Ngược lại, Tống Tịnh Vãn mới không hề thấy lạ, mẹ cô từ trước đến nay vẫn vậy.
“Con người chú Phí rất tốt, hẳn sẽ không ngại đâu. Nếu chú cảm thấy mất tự nhiên, cháu sẽ nói lại với mẹ là chú rất bận, không có thời gian đi.” Cô cầm cốc nước ấm, không quan tâm ngồi một bên rồi nhìn chú nhỏ vừa ăn cơm vừa cầm điện thoại đọc tin tức, còn lảm nhảm nói chuyện.
Tống Hoài Quân ghét bỏ Tống Tịnh Vãn làm cơm khó ăn, lúc nào tới cũng mang theo cơm từ bên ngoài. Hôm nay thấy cô ăn có mỗi một bát cơm, cảm thấy bản thân hôm đó thật đáng trách.
Hình như dáng vẻ của một người lớn trong nhà sẽ giống thế này, tự cho rằng mình hiểu rõ con cái, nhưng thật ra người trưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-hoa/1106368/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.