Nửa đêm.
Tôi đau quá bò dậy. Một mình trốn ra ban công khóc.
Khóc cũng vô ích.
Càng khóc càng đau.
Quá thảm.
Sau khi quay vô phòng, tôi thấy điện thoại sáng lên.
Lý Hành: [Sao giờ này em còn chưa ngủ?]
Tôi: !!!
Sao anh biết?
Tôi: [Anh lắp camera giám sát tôi?!]
Lý Hành: [Anh thấy em xì mũi trên ban công.]
Tôi: !!!
Thò đầu ra thăm dò.
Chết tiệt!!!
Sao anh lại ở dưới lầu?
Dưới lầu!
Dưới lầu trong khu ký túc xá nữ!!!
Lý Hành: [Xuống đây.]
Tôi: [Anh vào bằng cách nào?!]
Lý Hành: [Chuyện đó có quan trọng không?]
Quan trọng không?
Không quan trọng.
Trùm Lý không gì không làm được.
Tôi: [Nhưng…anh không thể tự ý ra vào ký túc xá lúc nửa đêm được.]
Lý Hành: [Có thể.]
Loading...
Tôi: [Không thể nào.]
Lý Hành: [Có thể.]
Để chứng minh chuyện này là không thể, tôi đi xuống cầu thang, tới cửa ký túc xá, và nhìn thấy cô gác cổng—
Tôi ra ngoài.
Xe của Lý Hành đậu ở một chỗ khuất phía trước.
Anh từ trong đẩy cửa xe ra.
Tôi lao nhanh vào như băng đảng xã hội đen đang bàn bạc thương thảo ngầm.
Mặt anh thoáng lộ vẻ mệt mỏi.
Không hiểu muộn vậy còn không chịu ngủ, chạy tới đây ‘họp kín’ với tôi làm gì.
Lý Hành lấy ra một túi thuốc.
Tôi cầm lấy mở ra: Paracetamol, Maduo (1 nhãn hiệu thuốc giảm đau)
Gì đây?
Lý Hành: “Em uống Ibuprofen giảm đau không hiệu quả thì đổi qua loại này , mạnh hơn nên sẽ đỡ đau.”
Tim tôi tan chảy.
Tôi: “Anh cố ý tới đây đưa thuốc cho tôi à?”
Lý Hành: “Tiện đường.”
Tôi: “…Ờm.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-gay-tre-danh-nguoi/1805960/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.