Để trả thù tên Cờ hó này.
Tôi ghi lại tất cả vấn đề để dành đó rồi đặt đồng hồ báo thức trên điện thoại.
3 giờ sáng gửi cho anh.
Mấy giây sau nhận được tin trả lời.
Phục.
Tôi nhớ lần trước ở công ty nghe Lý Hành chỉ thị. Trong vòng 1 tuần phải giành được bản quyền trò chơi “Đại khai sát giới.”
Một tuần rồi.
Sao vẫn im lìm không động tĩnh?
Tôi đang chờ L.H liên hệ lần thứ 3.
Tới rồi.
Tới rồi.
Biên tập viên gọi, nhưng mà giọng muốn khóc: “Lớn chuyện rồi… xảy ra chuyện lớn rồi…”
Tim tôi thắt lại.
Nhanh chóng điểm qua trong đầu.
Không phải chứ.
Mặc dù tôi viết văn hay bẻ lái đột ngột. Nhưng mà không tới mức bị cảnh sát mời đi uống trà chứ.
Biên tập viên nói: “L.H cử người tới đưa sính lễ… à không phải, đưa tiền đặt cọc. Nghe nói là mong lão đại Tiện có thể cảm nhận được thành ý của L.H.”
Tôi: “Tiền đặt cọc gì?”
Biên tập gửi tới một bức ảnh.
[Một ngọn núi hình ông nội Mao màu hồng chất đống (đo bằng mắt thường thì cỡ cái tủ đông xài trong nhà).] (Ông nội Mao màu hồng là tờ 100 tệ)
Tôi: “…bao nhiêu?”
Biên tập: “Nói là 100 triệu.”
Loading...
Tôi: “…”
Biên tập: “Họ nói do vô tình mà phạm lỗi, xúc phạm lão đại Tiện. Chỉ mong lão đại Tiện cho giá, nếu 100 triệu không đủ thì có thể thêm. Thuế bản quyền và hoa hồng website, L.H bao trọn gói.”
Sảng khoái.
Sảng khoái.
Tôi đã cảm nhận được tấm chân tình của L.H.
100 triệu là quá nhiều. Đủ để khỏi viết tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-gay-tre-danh-nguoi/1805953/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.