Thứ hai đầu tuần. Tôi uể oải ngồi dậy bước vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân, thay quần áo, ăn sáng rồi xách cặp đi học.
Đúng rồi đấy, đi học. Tuy tôi là âm dương sư hành nghề trừ tà, nhưng mà tôi mới 16 tuổi thôi, theo pháp luật Việt Nam và mong muốn của ông nội thì vẫn phải vác đít đi đến trường.
" Khánh Vân mới có 16, vậy là bé tuổi hơn tôi rồi!"
Gia Khánh cầm thẻ học sinh của tôi lên, chăm chú quan sát. Sau đó giống như vừa phát hiện ra di sản thế giới mà phấn khích reo lên.
" trả đây!"
Đang ở giữa đường, tôi không muốn ai nhìn thấy cảnh đồ vật lơ lửng trên không khí, cho nên đã nhanh chóng giật lại thẻ học sinh từ tay hắn ta, rồi đeo vào cổ áo.
" anh có nhớ cái đéo gì về bản thân đâu mà dám bảo tôi bé tuổi hơn!"
" trông tôi già dặn trưởng thành như này, chắc chắn là hơn tuổi hơn Khánh Vân rồi!"
Tên quỷ phiền phức này thì già dặn trưởng thành cái nỗi gì. Nghe hắn nó mà tôi còn tưởng là đang kể chuyện cười cơ.
" thế thì từ nay tôi phải gọi Khánh Vân là em rồi, em gái nhỏ của Gia Khánh!"
" tôi cấm anh đấy!"
Gia Khánh không nghe lọt tai chữ nào của tôi, đến tận lúc đi đến cổng trường vẫn cứ vừa lơ lửng vừa thao thao bất tuyệt ba chữ " em gái nhỏ"
Tôi nghe đến mức đau cả đầu, không nhịn được mà thầm chửi thề, khó ở ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-em-thien-mieng-em-hon/2728647/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.