Bỏ qua tức giận sang một bên, bây giờ tôi dù có không muốn thế nào thì cũng phải cắn răng đứng dậy thu dọn quần áo.
Lôi ở dưới gầm giường ra một chiếc vali màu đen tuyền, mở khoá ra liền có thể thấy bên trong có một quốn sổ be bé màu xanh lục đậm.
Ừ, hộ chiếu của tôi đấy.
Cái này tôi làm từ khoảng 2 năm trước, hồi đó có một bác trai ở Thái Lan liên hệ muốn tôi sang bên đó để giúp bác ấy.
Ban đầu không muốn vì khoảng cách địa lý nhưng số tiền hấp dẫn quá cho nên tôi phải lật đật chuẩn bị giấy tờ làm hộ chiếu.
Ai ngờ lúc hộ chiếu về đến tay, vụ việc của bác trai đã giải quyết xong rồi. Tôi tiếc hùi hụi nhưng xui thôi chứ biết sao giờ. Lúc đó tiện tay đáp luôn hộ chiếu vào vali, chẳng nghĩ sẽ có lúc dùng đến đâu.
“ ay, em gái nhỏ. Cẩn thận rách đấy!"
Gia Khánh thấy tôi cứ siết chặt hộ chiếu như muốn xé nát, bất lực nói.
Hắn biết rõ, tôi là đang muốn xé thật.
" giá như tôi lớn hơn 2 tuổi!"
Chỉ cần đủ 18 tuổi thì tôi sẽ không cần người giám hộ nữa, pháp luật không thể bắt mẹ vác tôi sang Mĩ được.
Nhưng thật không may, tôi bây giờ mới có 16.
Lôi hết quần áo ra rồi bắt đầu gấp gọn lại, tôi mang theo chủ yếu là quần áo mùa đông. Gia Khánh cũng phụ một tay.
Trong lúc gấp quần áo, tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện.
"....ê Khánh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-em-thien-mieng-em-hon/2728622/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.