Mạc Chí Thanh có một đứa em gái kém 5 tuổi, và thành thật mà nói, anh không thích con bé đó một tý nào.
Hồi mới sinh, nó trắng trẻo mập mập, nhìn dễ thương lắm. Chí Thanh 5 tuổi thấy là ưng liền, còn ra dáng một ông cụ non khen mẹ đẻ khéo.
Chí Thanh thích nhất là được chọt chọt cái má phúng phính của em gái, đam mê nhất là việc chọc em gái bật cười khúc khích. Ngại nhất là việc em gái gào khóc, thề tiếng khóc của trẻ con nó cao mà vang, đến giờ anh vẫn còn sợ.
Chí Thanh cứ nghĩ, em gái càng lớn sẽ càng đáng yêu. Nhưng không, con bé lớn lên lạ lắm.
Thường xuyên nói bản thân nhìn thấy những thứ đáng sợ. Con bé cũng rất dễ bị giật mình, hoảng sợ mà bật khóc.
Những biểu hiện này khiến cho mọi người bao gồm cả anh đều cảm thấy con bé rất phiền phức, ít nhiều sinh ra chán ghét.
Đó cũng là nguyên nhân vì sao mà ngay sau khi bố mất, mẹ liền để con bé cho ông nội nuông dưỡng.
Kể từ đó, Chí Thanh cũng chưa từng gặp lại em gái dù chỉ một lần. Con bé giống như biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời của anh.
Cho đến ngày mà mẹ tìm được bến đỗ mới. Và anh phải sang Mĩ cùng với mẹ, thì hình bóng nhạt nhoà của Khánh Vân đã xuất hiện trong đầu Chí Thanh.
" mẹ không đưa con Vân theo à?"
Chí Thanh nhớ, gương mặt của mặt mẹ lúc đó nhăn lại đầy khó chịu, cậu chưa từng nghĩ đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-em-thien-mieng-em-hon/2728615/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.