Đang lim dim ngủ mà bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa, bạn có bực mình không? Chứ tôi thì có.!
Ban đầu vốn định lờ đi, coi như không nghe thấy gì mà chùm chăn ngủ tiếp. Nhưng tiếng gõ cửa lại vang lên một lúc một nhanh, một mạnh. Dồn dập như ép buộc tôi phải ra mở cửa.
" em gái nhỏ, không phải người gõ đâu...."
Gia Khánh dựa người vào đầu giường, ánh điện thoại hắt lên mặt của hắn ta, nếu tôi không phải là âm dương sư chắc đã bị tên quỷ này doạ cho đứng tim rồi.
Nhưng, Gia Khánh cũng nói đúng. Bên ngoài không phải là người.
Tôi dựng người ngồi dậy, đặt chân xuống giường đi đến chỗ vali rồi lấy từ trong đó ra hai lá bùa. Gia Khánh cũng theo sát phía sau.
Chúng tôi nhìn nhau, tôi vô cùng bình thản mở cửa ra.
Bên ngoài quả nhiên không có ai, liếc mắt cũng chỉ thấy một hành lang tối om, không có lấy một tia sáng. Nhưng khi hướng mắt xuống dưới thì lại nhìn thấy một con búp bê.
Con búp bế có mái tóc vàng óng, được làm bằng gỗ, gương mặt được tô vẽ một cách tỉ mỉ. Trên người mặc một bộ váy xanh lá, rất dễ thương. Song điểm nhấn đặc biệt nhất chính là nụ cười ghê rợn cùng đôi mắt sâu hoắm của nó.
Mà lúc này một tiếng cười khúc khích bỗng vang lên, con búp bê thoáng cái cũng đã biến mất.
“ nhìn xàm vãi, em gái nhỏ..."
Gia Khánh chẹp miệng, tôi nhún vai gật đầu.
Ở đầu hành lang, một tia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-em-thien-mieng-em-hon/2728612/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.