" sao áo mày dính đầy máu thế Vân?!"
Chí Thanh lúc đi ra ngoài mới phát hiện ra vết máu loang lổ trên phần ngực trái ở áo của tôi, liền giật mình kêu lên. Nãy trong ngôi nhà kia ánh sáng yếu, bảo sao anh ta nhìn không ra.
Tay phải đang được nắm lấy, bỗng dưng bị hơi siết lại. Từ khoé mắt nhìn qua, tôi thấy rõ được gương mặt nửa buồn thiu nửa tự trách của Gia Khánh. Phiền phức thật.
" bị đâm trúng thôi, chẳng có gì to tát đâu."
Tôi thản nhiên trả lời. Có điều khiến Chí Thanh nghe xong mà hoảng sợ trợn mắt.
Anh ta bước nhanh đến, hai tay đặt lên vai của tôi, dán chặt tâm nhìn lên mảng máu, sau khi nhìn kĩ thì hai mắt đột nhiên rưng rưng.
Anh ta bị điên à?
" Đây là vị trí của tim đấy, sao em vẫn sống được thế?!"
Christopher cũng bất ngờ hỏi.
Gia Khánh đứng cạnh cũng đang có chung thắc mắc. Người an tĩnh duy nhất có lẽ là Odette....à không, ánh mắt cô nàng cũng tò mò không kém.
" không biết, chắc số tôi hên."
Hoặc là xui, tôi cũng chẳng biết.
" có đau không?"
Mắt Gia Khánh lúc này đã phủ một tầng sương mỏng, anh ta vậy mà lại đang cảm thấy xót xa cho tôi....
" không biết."
Tôi thành thật trả lời, gạt phăng hai tay của Chí Thanh ra.
" em có muốn đến bệnh viện kiểm tra không?"
Christopher đưa cho tôi chiếc áo khoác, khẽ hỏi. Tuy anh ta không thể hiện sự lo lắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-em-thien-mieng-em-hon/2728587/chuong-40.html