Cửa sổ phòng ngủ biệt thự quay về hướng nam. Hơn chín giờ sáng, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên gương mặt người đang nằm trên giường.
Tối hôm qua nháo loạn một trận nên đi ngủ muộn. Cơn buồn ngủ của An Gia Nguyệt vẫn chưa qua nhưng không thể chịu được sức nóng của mặt trời, cậu khó khăn mở mắt, quay đầu nhìn chiếc gối bên cạnh, Hạ Thần đã đi rồi.
Trên tủ đầu giường đặt đĩa bánh mì kèm một tờ giấy nhớ: Anh đi làm, nhớ ăn nhé.
An Gia Nguyệt nhìn chiếc chiếc bánh mì phết đầy mật ong, hoài nghi mình ăn xong còn có thể ra khỏi căn phòng này không.
Ái tình khiến người ta mù quáng, nhưng không mù quáng đến mức này.
Hai mươi phút sau, cậu rửa mặt thay quần áo sạch sẽ, tinh thần sảng khoái đứng ở huyền quan, trong tay cầm theo túi rác, gửi tin nhắn cho Hạ Thần: [ Hạ tiên sinh, em về đây. Buổi tối đến tìm anh nhé. Mấy giờ anh xong việc? ]
Hạ Thần nhanh chóng nhắn lại: [ Bốn, năm giờ anh về. Em không ở nhà đợi anh à? ]
[ Không đâu, em muốn tới nhà hàng. ]
[ Được, em ăn sáng chưa? ]
An Gia Nguyệt liếc nhìn túi rác trong tay, đanh thép hùng hồn nhắn lại: [ Ăn rồi! ]
Clairdelune mười giờ mới bắt đầu mở cửa, nhân viên thì thường phải đến vào lúc tám giờ. Hơn tám rưỡi An Gia Nguyệt mới tới, vừa vào cửa đã bị Tôn Đình Đình gọi lại: "Gia Nguyệt, sao nay đi làm muộn thế? Trừ em nửa ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-duyet-nguyet-nay/2421509/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.