Lời thì thầm này khiến phòng bếp càng trở nên yên tĩnh. An Gia Nguyệt nghe thấy âm thanh hô hấp bên tai, cảm giác từng chữ từng chữ đang nhảy loạn trong tim cậu, chấn động khiến trái tim run rẩy, chấn động đến cả thế giới của cậu. 
"Hạ tiên sinh... Anh còn sến sẩm hơn em nghĩ đấy." 
"Chỉ thỉnh thoảng thôi." Hạ Thần vuốt ve gò má ửng đỏ của cậu, "Không có ai gọi em như vậy à?" 
"Có, còn rất nhiều nữa." An Gia Nguyệt áp mặt vào lòng bàn tay mát lạnh, "Nhưng tất cả không thể so sánh với tiếng gọi này của anh. Anh khiến em cảm thấy mình thật sự là bảo bối." 
Cậu tự đưa ra quyết định, quay đầu nhìn người đàn ông phía sau mình, đáy mắt lưu chuyển, trong mắt lấp lánh, lan truyền ám muội. 
Hạ Thần lại buông cậu ra: "Em thích là được rồi. Đi tắm đi." 
An Gia Nguyệt không nghe kéo anh lại: "Thật sự không muốn ăn gì sao?" 
"Không cần đâu. Trước lúc đến xem anh đã ăn rồi." 
"Vậy chúng ta ăn cái khác." An Gia Nguyệt mở to mắt nhìn anh. 
Hạ Thần không bị lay động: "Ngày hôm nay em mệt rồi, nghỉ ngơi thật tốt đã." 
"Em không mệt đâu, thật đấy! Em mới mười chín tuổi, tinh lực dồi dào lắm!" 
Hạ Thần cười nói: "Vậy cũng không được, nghe lời." 
An Gia Nguyệt cúi đầu xuống: "Ồ..." 
Hạ Thần vỗ nhẹ lên đỉnh đầu cậu, anh vào phòng tối xem ảnh, kêu cậu đi ngủ trước. 
An Gia Nguyệt ủ rũ cúi đầu lên lầu tắm rửa. Cậu đã 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-duyet-nguyet-nay/2421487/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.