Chương trước
Chương sau
Tại một con hẻm nhỏ trong phố Otis.

Một người đàn ông cao lớn đang chèn ép một người thanh niên thân hình nhỏ bé trong góc tường, trông người ấy rất yếu đuối. Có trời mới biết, bảy năm nay hắn ta đã điên máu cho người tìm kiếm tin tức anh ta trên đất Vanladesh này. Tới tận giây phút hiện tại, hắn ta mới thật sự nắm đầu được tên thanh niên kia. Mặc kệ dòng người qua lại nhìn Cơ Bá Trạch bằng ánh mắt kỳ lạ, thậm chí có người còn lời ra tiếng vào không hay nhưng hắn ta vẫn không buông cánh tay chàng thanh niên. Sắc mặt Cơ Bá Trạch rất giận dữ.

Người thanh niên thừa biết bản thân sẽ đánh lại tên đàn ông thô lỗ này nhưng anh ta không làm thế, không những không giãy dụa khỏi hắn ta mà tay còn lại vòng qua eo hắn, ôm chặt người đàn ông. Cơ Bá Trạch không ngờ tới hành động thân mật đang xảy ra, hắn ta điên máu tính ra tay đánh người thì bị nụ hôn nhẹ nhàng mang theo vị ngọt ngào khác lạ, ấm áp của người thanh niên ấy chặn lại.

Cơ Bá Trạch trừng to mắt không thể tin. Cơ tay, cơ chân hoàn toàn bị nụ hôn này phong ấn. Hắn ta bất động, cứ thế tùy cho anh ta.

Mẹ kiếp!

Nụ hôn đầu đời của hắn ta.

Tên khốn khiếp! Cái thằng đáng chết!

Nụ hôn càng lúc càng thêm mãnh liệt, người kia dường như cảm thấy không đủ thỏa mãn liền tấn công sâu vào khoang miệng Cơ Bá Trạch, tham lam khuấy đảo bên trong hắn ta. Toàn thân người đàn ông như hàng triệu con kiến đang không ngừng cắn xé da thịt. Cơ Bá Trạch cố gắng dùng lực đánh cái tên thanh niên chết bầm đang dám cưỡng hôn hắn ta nhưng không tài nào phá được phong ấn.

Không được, hắn ta là đàn ông.

Thật sự là trai thẳng.

Tối nay hắn ta còn có cuộc hẹn làm quen với con gái của gia tộc Lucasta.

Cơ Bá Trách dần dần bắt đầu cảm thấy khó thở, cổ họng khô khan rất khó chịu. Vẻ trêu đùa trong mắt anh ta được thay thế bằng sự hứng thú. Gương mặt điển trai tựa thiên sứ hít một hơi thật sâu để thưởng thức hương thơm nam tính của Cơ Bá Trạch. Người thanh niên cất giọng, phát ra tiếng nói vô cùng dễ nghe mang theo chút âm trầm mà ấm áp.

- Đã từng có người đàn ông nào hôn môi anh chưa?

Cơ Bá Trạch sững sờ vài giây.

Má nó!

Hắn ta bị sao thế này?

Cái giọng bỡn cợt của tên chết tiệt to gan cưỡng hôn mình sao cứ như phụ nữ vậy?

Khuôn mặt sáng sủa tinh tế của người thanh niên khẽ cọ sát lên da thịt nóng ửng Cơ Bá Trạch. Trong lòng hắn ta có chút căng thẳng, nhưng vẫn cố kìm nén. Cơ Bá Trạch đã tiếp xúc qua không ít kiểu phụ nữ, sao cái cảm giác hiện tại bản thân mình đang được nếm trải lại vô cùng kích thích thần kinh hắn ta.

Khóe môi người thanh niên nhếch lên, nở nụ cười quỷ dị.

- Chó má! Tránh xa tao ra!

Cơ Bá Trạch bị ánh cười mê hoặc kia trở nên cáu gắt. Tim hắn ta không ngừng thình thịch.



Người thanh niên đành buông tha cho hắn ta, anh ta đưa tay vỗ nhẹ lên mặt Cơ Bá Trạch. Sau đó không nói thêm lời nào lưu luyến rời đi. Cơ Bá Trạch nghiến răng quay người nhìn theo bóng lưng người thanh niên. Vừa đúng lúc, thuộc hạ của hắn ta chạy tới nơi thì thấy người thanh niên kia chuồn chưa được bao xa. Bọn chúng tính đuổi theo anh ta nhưng bị Cơ Bá Trạch không hiểu kiểu gì phát điên lao đến đánh mạnh vào đầu từng tên thuộc hạ.

- Tụi mày, đi thiến hết cho tao!

Đám thuộc hạ:???

...***...

Thời tiết Benghi vào tháng này rất nắng nóng, ngay cả ban đêm khí nóng cũng như từng đợt sóng trào cuộn tới. Hôm nay, Farah xin phép ông chủ cho mình về sớm vì có công chuyện gia đình. Vì cô là nhân viên chăm chỉ nhất tiệm bánh nên việc rất hiếm khi xin về sớm cũng được ông chủ rất sẵn lòng đồng ý.

Căn hộ tại thành phố Benghi mà Farah đang ở là do cô vất vả làm thêm việc mấy năm trời mới mua được, thuộc khu chung cư khá bình thường. Diện tích căn hộ không nhỏ không lớn, vừa đủ để hai người sinh sống thoải mái.

"Đing...", chuông cửa đột ngột vang lên.

Farah đang lau sàn thì giật thót tim, hai mắt trừng lớn như thể thấy ma quỷ hiện hình vậy. Đầu óc cô bắt đầu căng thẳng, vô thức, sắc mặt vô cùng hoảng sợ. Chỗ cô ở rất ít người biết đến. Hai ngày trước, người kia có tìm đến tận đây để cảnh cáo, đe dọa cô đủ điều. Mặc dù là người thân ruột thịt, nhưng người đó chưa từng để Farah vào trong mắt. Tiếng chuông cửa vang lên hết hồi này đến hồi khác, thật không khó nhận ra người bên ngoài nhẫn nại cùng kiên trì đến nhường nào.

Đối với cô, tiếng chuông này chẳng khác nào tiếng đòi mạng, còn người đứng bên ngoài giống như Thần Chết khiến người ta thấy mà muốn thoát lui, lại càng giống như ma quỷ khiến người ta cảm nhận được sự kinh sợ đến tột cùng. Farah nắm chặt cây lau sàn.

Nhắm mắt hít thở...

Từng bước tiến về phía cửa chính, giơ tay, mở cửa. Cánh cửa chậm rãi mở ra...

Một gương mặt quen thuộc khắc sâu vào tâm trí Farah. Gương mặt hắn ta hoàn hảo, cương nghị, từng đường nét đều toát lên mị lực quyến rũ của đàn ông, khóe môi cong cường nịnh, đáy mắt sâu thăm thẳm, lắp lánh khiến cô muốn trốn chạy khỏi vẻ tà mị đó.

Tiệp Chí Tôn!

Sao hắn ta lại tới đây?

Không phải, hắn ta...

Tiệp Chí Tôn không đợi cô mở lời mời khách đẩy mạnh cánh cửa bước vào bên trong nhà. Farah đứng sững sờ, một lúc sau mới sốc lại tinh thần. Cô cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh.

Cả thân hình Tiệp Chí Tôn lười biếng nhàn nhã tựa vào tay vịn sofa, chân trái tao nhã vắt lên chân phải, khóe môi hắn cong lên vô cùng quyến rũ, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ không khó để phát hiện ra vẻ tà mị ẩn giấu bên trong nụ cười hờ hững đó. Hắn ta giống như một con hắc báo, mặc dù yên tĩnh ngồi yên nhưng vẫn khiến người ta không dám khinh.

Farah cau mày nhìn những dấu giày bám trên sàn nhà, trong lòng không khỏi mắng chửi Tiệp Chí Tôn. Nhìn hắn ta ăn mặc sang trọng đàng hoàng như thế lại không biết trước khi vào nhà người khác cần phải cởi giày ra sao?

- Đợi em thay đồ, trang điểm thật xinh đẹp xong tôi đưa em tới địa điểm xem mắt.

Tiệp Chí Tôn nở nụ cười ý vị sâu xa.



- Ngài Tiệp, mời ngài ra khỏi nhà tôi.

Farah không muốn biết lý do vì sao hắn ta lại ở Vanladesh, cũng lười hỏi đến tìm cô làm gì. Farah không biết bản thân mình đang mãi trốn chạy điều gì, tóm lại, cô không thể một mình đứng cùng chỗ với người đàn ông này.

- Farah!

Tiệp Chí Tôn đột nhiên cao giọng, hắn ta đứng dậy di chuyển đến vị trí Farah, một tay siết lấy chiếc cằm tinh tế của người phụ nữ hằng đêm khiến tâm trí hắn ta không yên.

- Em giấu con tôi ở đâu rồi?

Không đợi Farah trả lời, cánh tay rắn chắc của Tiệp Chí Tôn mạnh mẽ siết chặt vòng eo thon thả của cô. Ngay lập tức, cả cơ thể mềm mại ngọt ngào như viên kẹo bị hắn ta dán chặt vào vòm ngực vững chãi của mình.

Trái tim Farah như muốn nhảy lên tận cổ. Cô ngẩng phắt đầu lên, chạm vào ánh mắt đen tối tràn ngập giận dữ của Tiệp Chí Tôn. Khoảng cách giữa hai người quá gần khiến cô cảm nhận rõ ràng nhịp tim của hắn ta.

- Ngài Tiệp con ngài...ưm...

Nụ hôn cuồng nhiệt bất ngờ phủ xuống, nó mang theo hơi thở đàn ông nóng bỏng. Tiệp Chí Tôn như thể dồn hết sự tức giận lên bờ môi anh đào của Farah trả thù. Cô tựa như con thuyền nhỏ tròng trành trong gió, không giãy giụa cũng không phản kháng, để mặc cho người đàn ông ma quỷ này tách bờ môi mình ra, điên cuồng cuốn lấy cái lưỡi đinh hương của cô. Kẻ xâm chiếm hoang dã kia chỉ biết điên cuồng như muốn nuốt trọn người phụ nữ vô tâm trong lòng vào bụng. Bàn tay to lớn nóng rực của Tiệp Chí Tôn thô bạo giữ chặt gáy Farah, khiến cô không cách nào trốn tránh, chỉ biết giương cờ chịu thua.

Cuối cùng, Tiệp Chí Tôn cũng chịu buông tha cho bờ môi Farah một cách quyến luyến không đành, hắn ta khẽ tựa cằm mình lên vầng trán láng mịn của cô, rồi nhịn không được lại lần nữa cúi xuống đặt lên bờ môi Farah thật dịu dàng. Hắn ta buông thõng.

- Suốt ba năm nay em mang theo con trốn tránh tôi, có phải hai mẹ con em vẫn bị bọn chúng bắt nạt đúng không? Nếu để tôi biết được chúng làm hại em và con, tôi sẽ cho bọn chúng chết một cách thân xác không lành. Farah, tôi đã cắn răng để em được tự do ba năm. Bây giờ, em không thể ép tôi phải rời xa người con gái mình yêu sâu đậm nữa.

- Ngài Tiệp, nếu muốn gặp con đương nhiên tôi sẽ không ngăn cấm. Dù sao con bé vẫn là con gái ruột ngài, làm mẹ như tôi thật không nhẫn tâm nhìn con mình thiếu thốn tình cha.

- Em dám cấm tôi gặp con yêu, tôi liền đem con bé đi đến một nơi mà tôi chắc chắn cả đời này của em không thể nào tìm ra được.

Farah bị lời nói như thật như giả làm cho kinh hoảng. Người đàn ông này, có gì mà hắn ta không thể làm được? Cô đương nhiên sẽ không thờ ơ trước những lời hắn ta nói.

- Muốn gặp con bé, ngày mai tôi liền đưa ngài đi. Giờ thì, mời ngài ra khỏi nhà tôi ngay.

Cô chợt nhớ mình còn có cuộc hẹn quan trọng. Nếu cứ tiếp tục đứng đây nói chuyện với hắn ta, sớm muộn gì cũng trễ hẹn mất.

- Để xem nào.

Tiệp Chí Tôn giơ tay nhìn đồng hồ. Khóe môi nhếch lên, lãnh ý hòa cùng với sự bá đạo. Đôi mắt hắn ta tuy ánh lên ý cười nhưng lại xẹt qua tia nguy hiểm rồi tan đi nhanh chóng.

- Vừa chuẩn! Địa điểm em và tên đàn ông kia chuẩn bị hẹn hò, nổ rồi.

Farah:...

"Tên điên này,..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.