Má nó! Muốn chết hay sao mà ngu ngốc đuổi theo tôi? Cậu nghĩ bản thân tôi có hai cái mạng để đền cho cậu hả? Khốn khiếp!
Mặc kệ ngọn lửa dữ dội kia như con quái thú đang muốn nuốt chửng hai người. Tan tức giận nắm chặt cổ áo Phi Giác quát lớn. Suýt chút nữa thì cậu ta bị nổ banh xác nếu không nhờ Tan nhanh trí cứu kịp thời. Gương mặt chàng thanh niên mười tám tuổi giờ đây hoàn toàn trắng bệch. Bờ môi cậu ta tím tái, vô cùng run rẩy không thể thốt thành tiếng.
Phi Giác cơ chân cơ tay dường như bị tàn phế tạm thời. Ánh mắt vô hồn hướng về phía ngọn lửa không ngừng bùng cháy. Vừa rồi mãi đuổi theo Tan mà cậu ta chẳng hề để ý xung quanh mình tàn là bom mìn. Lúc Phi Giác nhận ra điều bất thường thì chân cậu ta đã đạp lên nó. Thời gian như ngưng đọng, thời điểm ấy Phi Giác tưởng chừng bản thân sẽ không thoát được tử thần nhưng không.
Tan nhạy bén phát hiện ra có người bám theo sau mình nên thời khắc quay lưng lại thì cả người cứng đờ khi thấy Phi Giác đang đứng bất động tại chỗ. Sắc mặt Tan lúc đó khó diễn tả bằng lời, anh ta liều mạng quay lại cứu Phi Giác. Chỉ cần chậm vài giây thôi là cậu ta sẽ chết vì bom phát nổ. Tan thật sự rất giận dữ như muốn đánh chết Phi Giác, tâm trạng vốn dĩ không tốt lại vì chuyện này càng xấu hơn. Phi Giác không ngờ rằng, bản thân mình có thể thoát chết trong gang tấc.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-duong-chu/2667823/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.