Editor: LacYen1012
“Cô nói, cậu ta mất trí nhớ?!”
Suốt đêm Tống Lãng gấp rút trở về từ Lâm Thành, nước cũng chưa kịp uống đã tới thẳng bệnh viện, lúc này đứng bên cạnh giường bệnh, đánh giá Kỳ Thâm như đang nghiên cứu giống loài lạ một lát mới dời mắt hỏi Trì Niên.
Kỳ Thâm nhíu mày, mặt không biểu cảm để kệ anh ta đánh giá, biểu tình không có một tia ấm.
Trì Niên đứng ở một bên, yên lặng gật đầu.
Tống Lãng hỏi lại: “Lí do vì sao xảy ra tai nạn xe cộ cũng quên mất?”
Trì Niên lại lần nữa gật đầu.
Tống Lãng nhướng mày, vỗ đầu Kỳ Thâm: “Vậy nói cho ca ca nghe, anh là ai?”
Trì Niên nhìn tay Tống Lãng vuốt tóc Kỳ Thâm giống y chang vuốt tóc mấy bé nhóc tì, chớp chớp mắt có hơi muốn cười, khi nhận được ánh mắt lạnh như băng của Kỳ Thâm vội vàng giải thích: “Tống tổng.”
“Sao hả?.”
“Kỳ Thâm anh ấy…… Chỉ quên mất ký ức trong 5 này mà thôi.”
Kỳ Thâm và Tống Lãng, dù sao cũng có giao tình, năm mười mấy tuổi đã quen biết.
Tay Tống Lãng ngừng ở trên đầu Kỳ Thâm cứng đờ, rốt cuộc cũng thấy rõ ánh mắt anh lạnh lẽo, ho khan một tiếng đứng dậy: “Thì ra là vậy…… Chỉ đùa một chút thôi,” nói xong anh đột nhiên nhớ tới gì đó, mắt nhìn Trì Niên, lại nhìn về phía Kỳ Thâm, “Vậy chẳng phải là đem chuyện tiểu Trì Niên mấy năm nay quên hết sao?”
Thần sắc Trì Niên tối sầm lại, cái hay không nói lại nói cái dở, lúc nãy cô thật sự không nên tốt bụng nhắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-dung-dong-tam/402689/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.