101. 
Huấn luyện viên lấy tay lau đi máu trên trán. 
Hắn khẩn trương nhìn chằm chằm tổng giám: "Tôi không phải người đó, cậu nhìn tôi! nhìn tôi! tôi không phải người đó! nói tôi biết! Tôi là ai? 
Tổng giám vô cùng chật vật nhìn huấn luyện viên, đến nửa ngày mới hoảng hốt hoàn hồn, âm thanh trầm thấp mà yếu đuối: " Anh không phải em ấy... anh là..." 
"Đúng, ngoan... Tôi không phải cậu ấy, nào, nói cho tôi biết, tôi là ai?" 
Huấn luyện viên ngữ khí ôn nhu, ôm ấp ấm áp. 
Khung cảnh lại an toàn như vậy. 
Tổng giám như tìm được cho mình một điểm tựa, vừa giống như là trong bóng tối bắt được tia sáng. 
Y mông lung, nhàn nhạt nói ra tên Huấn luyện viên. 
Ngay sau đó, chính là cái hôn của Huấn Luyện Viên. 
Nóng rực, nồng đậm, tình cảm không hề che giấu. 
Tổng giám chậm rãi nhắm chặt mắt lại, vô lực chống cự, cũng không cách nào chống cự. 
102. 
Đến phòng khám bôi thuốc, khâu lại vết thương, bác sỹ ở đó là bạn của Huấn Luyện Viên. Tiền thuốc sẽ rẻ hơn một chút, Tổng Giám không khuyên nổi Huấn Luyện Viên chỉ có thể cùng người đi đến đó. 
Thời điểm Huấn Luyện Viên đau đớn, liền dùng sức nắm tay Tổng Giám. 
Tổng giám rất đau, nhưng nhìn vết thương trên đầu kia lại cảm thấy Huấn Luyện Viên còn đau hơn. 
Xấu hổ cùng hổ thẹn nên y cũng không buông tay ra. 
Mặc cho Huấn Luyện Viên ngây thơ ở trên tay hắn phân cao thấp. 
Bác sỹ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-du-than-hoa-xuan/3196381/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.