Chuyển ngữ: Yi / Beta: Andrew Pastel
Tâm độc
41.
Cổ tay tê dại, hình như máu đã ngừng chảy.
Ngón trỏ Liễu Chí Tần run rẩy ấn vào cò súng, hình ảnh trong mắt dần trở nên vặn vẹo. Trong không khí phảng phất tràn ngập cát vàng và mùi thuốc súng, tất cả âm thanh đều trở thành tiếng rít chói tai, tim đập không ngừng, từng tấc da thịt trêи thân đều đau đớn, như bị một con dao cùn rỉ sét cứa qua cứa lại…
Tay phải của cậu vẫn cầm súng, khẩu súng cũng run rẩy theo cánh tay, tay trái rút lại, che đi nửa trêи khuôn mặt.
Lòng bàn tay nóng rực, hốc mắt và trán cũng nóng theo, lông mi trong lòng bàn tay rung lên, một luồng sức mạnh làm người choáng váng bỗng lao thẳng vào đầu, như một quả đấm đang đấm tới.
Cậu không thể tránh được, chỉ có thể lắc lắc đầu trong vô vọng.
Trong đầu cậu, hình ảnh rõ ràng của An Trạch từ từ trở nên mơ hồ, như thể gió cát chợt nổi lên trêи sa mạc, chiến tranh xảy ra, An Trạch đứng trong cát bụi và chiến hỏa, mặt mày bị che khuất không thể nhìn rõ ràng.
Anh hai, anh hai…
Cậu kêu lên trong lòng, giống như khi còn bé.
Khi còn nhỏ, An Trạch lúc nào cũng đi phía trước cậu, mở đường cho cậu, vì cậu mà chặn lại tất cả nguy hiểm, sau đó nghiêng người sang một bên, đưa tay ra, cười nói: “Đi nổi không? Muốn anh dắt hay là cõng đây?”
Ký ức dâng trào, chuyện cũ năm xưa lấp đầy lồng ngực, mỗi một chuyện đều đầy sự dịu dàng.
“Anh ơi.” Hầu kết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-doc/1808937/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.