Hàn Cừ quay đầu nhìn một chút: “Tôi phải qua đó.” “Ừm.” Trần Tranh miễn cưỡng cong khóe môi, lúc Hàn Cừ bước nhanh được vài bước thì lần thứ hai gọi lại. Hàn Cừ quay người: “Sao thế?” Không biết có phải quá mẫn cảm hay không, Trần Tranh bắt được trong đôi mắt của anh ta chợt lóe lên tia lạnh lẽo. “Không có chuyện gì.” Trần Tranh lắc đầu: “Đi đii.” “Hôm nay Đội trưởng Trần đi tìm Hàn Cừ.” Liễu Chí Tần đứng lên từ chỗ ngồi: “Anh ấy có tiết lộ cái gì cho cậu không?” Thẩm Tầm lắc đầu “Nếu như không có cách nào xác nhận Hàn Cừ có vấn đề hay không, Trần Tranh chắc chắn sẽ không nói.” Liễu Chí Tần chú ý tới ổ cứng di động trêи tay Thẩm Tầm, hỏi: “Bên trong có cái gì vậy?” Thẩm Tầm cụp mắt “Cái này? Bí mật của vợ chồng Trần Triệu Thiêm và Chu Xuân Liễu. Cậu nhờ tôi tìm người điều tra việc theo dõi nhà họ Trần mà, tiện đường tôi lấy được một ít video trong thiết bị điện tử của nhà họ Trần.” Liễu Chí Tần nhận ổ cứng di động, đang định dùng máy tính liên kết thì nghe Thẩm Tầm nói: “Đổi thành máy tính bảng của cậu đi.” “Tại sao?” Liễu Chí Tần không hiểu. “Nội dung bên trong video…” Thẩm Tầm cân nhắc một chút: “Không thích hợp phát trêи máy vi tính công cộng.” Liễu Chí Tần cau mày, lấy máy tính bảng trong ngăn kéo ra. “Trần Triệu Thiêm là tên biến thái, hắn và Chu Xuân Liễu nuôi dưỡng Trần Quyên, Trần Thần với mục đích không đơn giản.” Thẩm Tầm kéo ghế ngồi xuống “Bên ngoài, Trần Quyên là con gái của họ, nhưng ở nhà Trần Quyên chỉ là một con rối biết nghe lời.” Lúc này, video bắt đầu phát. Là một bé gái tầm 7, 8 tuổi, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng trước màn ảnh, ánh mắt đờ đẫn, hai tay ôm chặt lấy ngực. Liễu Chí Tần hỏi: “Đây là Trần Quyên?” “Đúng, đây là Trần Quyên khi còn bé.” Thẩm Tầm nói: “Trần Triệu Thiêm còn ghi hình vô số video như vậy, bắt đầu từ lúc Trần Quyên tầm 3, 4 tuổi đến khi trưởng thành.” “Đây là phạm tội!” Liễu Chí Tần nói: “Trần Quyên từng bị Trần Triệu Thiêm xâm phạm?” “Sở dĩ Trần Triệu Thiêm biến thái là vì hắn không có năng lực tình ɖu͙ƈ bẩm sinh.” Thẩm Tầm nói: “Hắn không thể xâm phạm Trần Quyên.” “Vậy hắn…” “Hắn và Chu Xuân Liễu có ham muốn đặc thù. Cậu có thể xe, thử– Bọn họ yêu thích hóa trang cho búp bê sống.” Liễu Chí Tần cảm thấy một trận buồn nôn. Video được tua nhanh, Trần Quyên bắt đầu tự mặc những quần áo tinh xảo. “Trong các video khác còn có Trần Thần, nhưng lúc đó còn rất nhỏ.” Thẩm Tầm nói: “Tôi đoán, Trần Triệu Thiêm và Chu Xuân Liễu nuôi dưỡng Trần Quyên, Trần Thần là vì bọn họ muốn nuôi búp bê sống cho mình, đây là lạc thú của bọn họ. Nhưnng tính cách Trần Thần quái lạ, không dễ thao túng như Trần Quyên, nên không lâu sau đó, hai người mất hứng thú với Trần Thần, thêm vào đó hắn là con trai, miễn cưỡng cũng có thể tính là nối dõi tông đường cho nhà họ Trần trong tương lai, cho nên sẽ không tiếp vui đùa. Bắt đầu nuôi dạy hắn như một người con trai bình thường.” “Mà tính cách Trần Quyên ôn hòa, hoàn toàn có thể làm đồ chơi cho bọn họ?” Liễu Chí Tần chăm chú nhìn màn hình. “Có thể nói như vậy.” Thẩm Tầm gật đầu: “Có thể khẳng định là, lúc Trần Quyên bị xem như là một búp bê, bị Trần Triệu Thiêm và Chu Xuân Liễu tùy ý hóa trang thì Trần Thần đa số thời điểm ở bên cạnh nhìn. Hắn có sự ái mộ dị dạng với Trần Quyên, với vợ chồng Trần Triệu Thiêm thì là hận thù, cả 2 cùng nhau lớn lên, khoảng thời gian thơ ấu vặn vẹo quỷ dị từng trải qua tạo cho hắn tính cách như hiện giờ.” “Trần Triệu Thiêm và Chu Xuân Liễu nuôi một con quỷ.” Liễu Chí Tần click con chuột, tạm dừng hình ảnh Trần Quyên ăn mặc quần áo hoa lệ, sau đó màn hình biến mất: “Trần Quyên bị coi như là một con rối nuôi mười mấy năm, nhưng người mất đi nhân tính là Trần Thần.” “Trần Quyên rời nhà đến Lạc Thành học tập, xem như là trốn khỏi gia đình.” Thẩm Tầm nói: “Cô ấy nhìn bình thường nhưng tâm lý đã bị phá hủy. Trong nhà họ Trần cô ấy là người vô tội nhất. Sự có chữa bệnh năm đó, nếu như đổi thành một người khác, có lẽ đã không chọn cách tự sát.” “Tâm lý và trạng thái tinh thần của cô ấy không thể nào chấp nhận được sai lầm mà bản thân phạm phải.” Liễu Chí Tần đứng lên “Quan trọng nhất là, cô ấy không có nơi gọi là gia đình để nương tựa vào. Cha mẹ biến thái, em trai… E rằng cô ấy đã nhận ra được tình cảm không bình thường Trần Thần dành cho mình.” “Cho nên cô ấy chọn tự sát. Vừa bởi vì sự cố chữa bệnh mà cũng bởi vì cuộc sống hoang đường mười mấy năm trong quá khứ. Cô ấy chịu đựng rất lâu, cuối cùng cũng không chịu nổi.” Liễu Chí Tần nhớ đến sự việc mà Hoa Sùng biết được từ bạn gái cũ của Trần Thần: “Trần Thần hận Trần Triệu Thiêm, đối với hắn mà nói, người khởi xướng bi kịch của mình và Trần Quyên chính là Trần Triệu Thiêm.” Thẩm Tầm lấy lại ổ cứng di động “Người phía bên tôi sẽ tiếp tục điều tra.” Ánh mắt Liễu Chí Tần tò mò: “Người bên anh?” “Hả?” “Người lấy được những video này là ai?” Liễu Chí Tần hỏi. Thẩm Tầm không trả lời thẳng: “Lấy được những đoạn video này không khó, cậu quá bận rộn không có thời gian hành động mà thôi.” “Tôi cũng không hoài nghi năng lực của bản thân.” Liễu Chí Tần cười cười “Tôi chỉ là muốn biết người đưa video này cho anh là ai?” “Gì đấy, điều tra hộ khẩu của tôi à?” Liễu Chí Tần đi ra vài bước, quay người: “Phó Hứa Hoan ở trong tay anh à?” Thẩm Tầm dường như không quá bất ngờ khi nghe cậu hỏi như thế, lạnh nhạt nói: “Quy củ của đội hành động đặc biệt, cậu cũng không phải không biết.” “Tôi cũng không thuộc đội hành động đặc biệt của anh.” “Cho nên tôi mới không nói cho cậu biết.” Thẩm Tầm khoanh tay “Còn nữa, tình hình Lạc Thành không đủ cho cậu bận rộn à?” Liễu Chí Tần xoa xoa trán: “Được thôi, nhưng chờ tất cả những thứ này kết thúc, tôi muốn thấy cậu ta.” “Dùng thân phận gì? Đối thủ? Hay là cảnh sát hình sự?” Liễu Chí Tần không nói. Lát sau, Thẩm Tầm nói: “Thôi được rồi, tùy cậu.” Hoa Sùng lấy được một phần ghi chép trị liệu của Trần Triệu Thiêm tại Xuân Thành. Nhiều người quen biết với vợ chồng Trần Triệu Thiêm đều cho là, Chu Xuân Liễu không sinh con được, cho nên nhà họ Trần mới phải nhận nuôi con cái để nối dõi. Trong tài liệu ghi chép này lại chứng minh, không có khả năng sinh đẻ là Trần Triệu Thiêm. E rằng nhà họ Trần đã che giấu rất nhiều bí mật nhưng Hoa Sùng không có thời gian điều tra, một lòng nghĩ chạy về Lạc Thành. Lạc Thành và Xuân Thành cách không quá xa, lên một chuyến tàu cao tốc không tới 4 giờ. Nhạc Nhiên thích lái xe, đến chỗ nào cũng muốn giữ vô lăng. Lãnh đạo cục thành phố Xuân Thành vốn định phái người đưa Hoa Sùng tới tàu cao tốc, kết quả đến khi lên xe, Nhạc Nhiên lại chiếm chỗ điều khiển. Người được phái đến lái xe là một cảnh sát trẻ mới vào nghề, lúng túng đứng ở bên cạnh Hoa Sùng “Tổ trưởng Hoa, chuyện này…” Hoa Sùng mở cửa sau, chỉ chỉ bên trong: “Chúng ta ngồi ở phía sau đi.” Thành phố Xuân Thành xây dựng khá tùy tiện, phương tiện giao thông đường sắt vẫn đang được quy hoạch, tắc đường ở khắp nơi. Vừa bị kẹt xe, Nhạc Nhiên liền ca hát, Chiêu Phàm ngồi bên cạnh tài xế thì rung đùi đắc ý. Cảnh sát mới câm nín không nói nên lời, Hoa Sùng vươn tay muốn nhắc nhở Nhạc Nhiên vài câu nhưng thấy Nhạc Nhiên tràn đầy phấn khởi, anh bèn thu tay về. Cầu là nơi ùn tắc nhất, ô tô chạy tốc độ rùa bò tiến về phía trước. Sau khi Nhạc Nhiên liên tục hát đi hát lại chỉ có một bài. Chiêu Phàm không hát với cậu ta nữa, rút súng lục ra đây băng đạn cạch một tiếng. Viên cảnh sát nhỏ bé ngồi thẳng dậy, sững sờ nhìn Chiêu Phàm. Đừng trách cậu ta căng thẳng, cảnh sát bình thường không thể tự ý cầm súng theo người, huống hồ là lấy súng đột ngột như Chiêu Phàm. Nghe được âm thanh Hoa Sùng cũng ngạc nhiên: “Có chuyện gì sao?” “Không.” Chiêu Phàm nói “Tại chán, nên chơi đùa một chút.” Cảnh sát nhỏ: “Chơi đùa.” Chiêu Phàm quay đầu lại, đưa súng tới: “Cậu muốn chơi không?” Cảnh sát nhỏ vội vàng xua tay: “Em không chơi, em không chơi.” Lúc này, xe cuối cùng cũng rời khỏi cây cầu đang bị ùn tắc. Nhạc Nhiên nhấn ga phóng xe đến một con đường thông suốt. Con đường này dẫn thẳng vào ga cao tốc, khai thông chưa bao lâu nên xe cộ qua lại không nhiều. Hoa Sùng theo bản năng liếc nhìn hai chiếc túi có hình dạng đặc biệt được ném dưới ghế. Bên trong là súng trường tự động và súng bắn tỉa của Chiêu Phàm và Nhạc Nhiên. Mang súng trêи đường cao tốc rõ ràng là vi phạm quy tắc, nhưng các quy tắc thông thường không áp dụng cho đội hành động đặc biệt. Họ mang theo giấy chứng nhận đặc thù. Chiêu Phàm vẫn đang trêu chọc cậu cảnh sát nhỏ: “Không chơi à? Này, cậu có thường xuyên luyện súng không?” Cậu cảnh sát nhỏ đỏ mặt và do dự “Không, không tập.” “Làm sao mà một cảnh sát lại không dùng súng?” Chiêu Phàm dường như thấy rằng trêu chọc một cảnh sát thú vị hơn là chơi với súng. Anh nằm trêи lưng ghế, xoay súng bằng tay phải. Hoa Sùng nhìn thấy một chiếc xe Jeep đang tiến đến gần trong gương chiếu hậu. Không có gì bất thường khi một chiếc xe ô tô chạy sát xe mình trêи đường. Nhưng Hoa Sùng nhìn về phía bên kia, phát hiện đường bên cạnh vắng tanh, chiếc xe jeep này có vẻ kỳ quái. Nhạc Nhiên tiếp tục ậm ừ ca hát, Chiêu Phàm chọc ghẹo cảnh sát nhỏ đến nghiện. Hoa Sùng gần như theo bản năng chạm vào cái túi trêи mặt đất. Chiếc xe jeep lái qua, chạy đi. Rốt cục cũng chú ý tới sắc mặt Hoa Sùng không đúng, Chiêu Phàm quay đầu lại hỏi: “Sao vậy?” Huyệt thái dương Hoa Sùng thình thịch nhảy lên, thầm nghĩ có lẽ mình quá mức nhạy cảm thôi. Nhưng anh chưa kịp nói lời nào, một âm thanh quen thuộc đột nhiên vang lên từ phía sau. “Ầm…” Là tiếng súng! Viên đạn xé bánh xe ngay lập tức, thân xe mất lái bay chệch vào lan can ven Lâm Giang. Tác giả có điều muốn nói Ngày cuối năm, bài này cũng viết từ giữa mùa hè sang mùa đông lạnh giá (sao vẫn chưa hết, tôi rất sốt ruột nha). Chúc mọi người năm mới vui vẻ, năm mới nhiều may mắn, mọi việc thuận lợi! Andrew: Trùng hợp mình cung edit bộ này đúng gần cuối năm luôn hihi
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]