“Đừng nói lung tung.” “Tôi biết chắc chắn không thể nào là tổ trưởng Hoa, nhưng nếu theo những điều mà anh nói lúc nãy, người đầu tiên mà tôi nghĩ tới chính là tổ trưởng Hoa.” Thẩm Tầm hỏi: “Tại sao?” “Người này trước tiên phải thỏa mãn điều kiện: được đội trưởng Trần tín nhiệm.” Liễu Chí Tần nói: ” đội trưởng Trần rất tin tưởng người đó, nhưng vì một việc nào đó mà không thể không nghi ngờ. Tôi nói thế này hơi mâu thuẫn với nhau, anh có hiểu được không?” “Tôi hiểu.” Thẩm Tầm đốt thuốc, “Nếu chỉ đơn thuần là nghi ngờ, Đội trưởng Trần chắc chắn sẽ không giấu diếm, càng không thể lo lắng như lúc nãy.” “Nếu vậy, ngoại trừ tổ trưởng Hoa, đội trưởng Trần còn đặc biệt tín nhiệm ai nữa?” Liễu Chí Tần nói: “Trong số những người đó, chắc chắn có người đáng nghi.” Thẩm Tầm gảy tàn thuốc, ánh mắt mang theo ẩn ý, ” Chức vị người này không thể quá thấp, ít nhất phải có cùng cấp bậc với Tổ trưởng Hoa. Trần Tranh mặc dù rất hòa đồng với cấp dưới của mình, nhưng đối với những người có cấp bậc nhỏ anh ấy sẽ không chú trọng nhiều, đừng nói tới việc tín nhiệm.” “Mấy tổ trưởng của đội trinh sát hình sự, với những người có cùng cấp bậc với đội trưởng Trần, hoặc có người cấp cao hơn.” “Khoan đã.” Thẩm Tầm nói: “Tại sao cậu chỉ chú trọng vào đội trinh sát hình sự?” Đuôi lông mày Liễu Chí Tần khẽ nhúc nhích, đối mắt với Thẩm Tầm trong chốc lát, cuối cùng cũng hiểu ý mà Thẩm Tầm nói, “Đội cảnh sát đặc nhiệm?” Thẩm Tầm trầm giọng nói: “Đừng quên, trong Đội cảnh sát đặc nhiệm cũng có người có thể bẻ gãy cổ đàn ông trưởng thành được đấy.” Liễu Chí Tần đi tới bên cửa sổ, nhìn bóng đêm với bóng phản chiếu của mình, “Có một vấn đề.” “Cái gì?” “Mặc dù chúng ta thường xuyên hợp tác với đội cảnh sát đặc nhiệm, nhưng có một số vụ án nhỏ, bọn họ không biết.” Liễu Chí Tần nghiêng người sang, “Lúc anh với Nhạc Nhạc tra án, Chiêu Phàm không hẳn biết hết mọi chuyện đúng không?” “Theo lý thì không biết.” Thẩm Tầm trầm ngâm, “Thế nhưng mọi thứ đều có ngoại lệ.” “Ví dụ như?” “Quan hệ giữa Nhạc Nhạc với Chiêu Phàm rất tốt, Chiêu Phàm rất thích cậu ấy, bình thường không có việc gì cũng tìm cậu ấy. Có thể— tôi nói là có thể.” Thẩm Tầm nói: “Nhạc Nhạc sẽ tiết lộ một số chuyện mà những cảnh sát đặc nhiệm không cần biết, thế nhưng Chiêu Phàm đều biết.” “Chiêu Phàm là kiểu như thế nào chúng ta đều hiểu, tiết lộ chuyện cho anh ta cũng giống như nói hết cho mọi người.” “Như vậy e rằng có người mà đội trưởng Trần cho rằng nếu nói cho người đó biết chuyện cũng không sao hết.” Giọng Thẩm Tầm dần trở nên lạnh lẽo. “Đội trưởng Trần vô ý tiết lộ với người kia chuyện gì đó, cũng giống như Nhạc Nhạc nói với Chiêu Phàm. Đến lúc này đội trưởng Trần mới ý thức được mình có khả năng bị lừa trở thành "đồng lõa", anh ấy trở nên lo lắng và hối hận, thế nhưng cũng không thể nói với bất cứ ai.” “Người này…” Suy nghĩ trong đầu Liễu Chí Tần xoay chuyển, một bóng người cao to hiện ra trong đầu, “Là đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm, Hàn Cừ?” Ánh đèn âm u chập chờn trong căn phòng rộng rãi, tiếng đàn dương cầm ngắc ngứ vang. Trêи bức tường trơn nhẵn phản chiếu một bóng người bị kéo dài, nhìn qua rất quỷ dị, khó có thể hình dung được hình dáng thật của chủ nhân cái bóng ấy. Tiếng nhạc đột ngột im bặt, Liên Phong đứng lên nói: “Đến thật đúng lúc. Tình hình trong cục cảnh sát giờ như thế nào?” “Nước đi "ngược đời" này của cậu đúng là rất hiệu quả.” Người mới đến nói: “Trước phái Trần Thần theo dõi Tiếu Thành Tâm, nhưng nửa chừng lại xử lý cậu ta, họ không thể đoán được chúng ta làm vậy là có ý gì?” Liên Phong cong khóe môi, đắc ý nói, “Hoa Sùng làm việc thường chú trọng vào tính logic, hơn nữa cậu ta cũng rất giỏi trong việc phân tích logic. Một sự việc, nếu cậu ta nắm bắt được quan hệ logic trong đó, chẳng khác nào nắm chắc được quyền chủ động. Tôi không thể để cho cậu ta phát hiện ra mọi chuyện nhanh như vậy được.” “Tôi vẫn phải khen cậu, Liên Phong, cậu còn tuyệt tình hơn cả tôi.” Người kia hừ nhẹ một tiếng, “Thủ hạ của mình, nói bỏ là bỏ. Cậu có biết Trần Thần tin tưởng cậu biết bao nhiêu không?” “Tin tưởng? Trêи đời này thứ vô nghĩa nhất là sự tin tưởng.” Liên Phong mỉm cười, “Tôi cũng không còn cách nào khác. Cho Hoa Sùng thời gian là cho cậu ta cơ hội. Tôi nhất định phải ngăn cản cậu ta. Để Trần Thần tiếp tục gây án chẳng khách nào dâng manh mối lên tận tay cậu ta. Chỉ có giết Trần Thần,mới là thủ đoạn hữu hiệu nhất – bởi vì nó nằm ngoài dự liệu của cậu ta. Cậu ta sẽ không thể lập tức tìm ra lý do tại sao Trần Thần lại chết. Còn về Trần Thần…” Liên Phong ngừng một chút, “Người mà Trần Thần muốn giết nhất, không phải đã tự mình giải quyết được rồi sao? Nếu như không có tôi giúp, cậu ta có thể lặng yên không một tiếng động đi tới nước L ư? Có thể thuận lợi giết chết súc sinh Trần Triệu Thiêm kia như vậy? Tôi giúp cậu ta, cậu ta phải biết cảm ơn, báo đáp lại, không phải sao?” “Ngụy biện.” Cái bóng trêи tường chậm rãi di động, cất tiếng chế nhạo. “Ngụy biện?” Liên Phong nheo mắt lại, “Ở chỗ này với tôi, còn phải giả bộ người tốt quan minh chính đại vậy sao?” “Tôi là đang khen cậu, không hiểu sao?” Cái bóng lắc đầu, ” Tôi có lúc nào nói "ngụy biện" là xấu?” Liên Phong thích thú cười. “Lần này cậu đùa giỡn chúng như chong chóng.” Người đến lại nói: “Trong mũ trùm đầu của Trần Thần có tóc của Tiếu Thành Tâm, cậu đoán xem bọn họ sẽ nghi ngờ Tiếu Thành Tâm là hung thủ, hay vẫn tin tưởng anh ta bị người khác vu oan?” “Cho dù là loại nào, cũng đều là bất lợi của họ. Bọn họ càng bất lợi, chúng ta càng có lợi.” Cằm Liên Phong căng chặt, ánh mắt tối xuống, “Thế nhưng Tiếu Thành Tâm này lại làm một chuyện dư thừa.” “Ăn tối với Hoa Sùng?” “Đúng vậy. Tôi vốn cho rằng sau khi anh ta mất tích, theo tính cách của Hoa Sùng, chắc chắn sẽ nghi ngờ anh ta.” Liên Phong nói: “Không nghĩ rằng hình như Hoa Sùng lại rất tin tưởng anh ta.” “Tin tưởng người khác một cách tùy tiện, không phải là thói quen tốt.” Bóng đen lay động, “Nhưng giờ nhìn lại cũng thấy rất phiền phức.” Liên Phong hỏi: “Sao vậy?” “Đội hành động đặc biệt tới, người đứng đầu là Thẩm Tầm.” Đối phương thở dài, “Người này rất khó đối phó. Tôi lo nếu anh ta với Liễu Chí Tần và Hoa Sùng "giao lưu" với nhau lại phát hiện ra manh mối gì đấy.” Liên Phong đan mười ngón tay vào nhau, một lúc sau mới nói một cách đầy ẩn ý: “Còn anh?” “Tôi?” “Có ai chú ý tới anh không?” Cái bóng dừng lại, như đang suy nghĩ. “Tôi đột nhiên có chút hối hận.” Liên Phong nói: “Không nên cho anh đi giải quyết đi Trần Thần, tôi không nghĩ anh sẽ vặn gãy cổ của cậu ta.” “Đó là cách nhanh và hiệu quả nhất.” “Nhưng cũng là cách dễ bại lộ nhất. Đối với anh mà nói, vặn gãy cổ một người đàn ông trưởng thành là một chuyện rất dễ, "rắc" một cái là xong. Nhưng anh lại sơ sót một điều: chuyện vặn gãy cổ như vậy không phải ai cũng có thể dễ dàng làm được.” Bóng đen yên lặng không nói gì. “Tôi lo lắng mấy người kia đã bắt đầu hoài nghi anh.” Liên Phong nhìn bên ngoài cửa sổ, “Hơn nữa đội hành động đặc biệt là 1 biến số. Liễu Chí Tần trước đó không ngừng bị cuốn vào mấy vụ án liên hoàn, không chú ý đến những sự kiện trêи mạng, nhờ đó chúng ta mới lợi dụng cơ hội này. Hiện tại đội hành động đặc biệt tới, lại khó mà nói trước được. Lỡ như trong đội có người thông thạo Internet hợp tác với Liễu Chí Tần thì sao?” Bầu không khí chìm vào im lặng, chốc lát, người đến hỏi: “Vậy anh định làm gì?” Liên Phong khẽ cắn răng, “Tôi định tiến hành kế hoạch sớm hơn.” – – Rồi xong, mama Tranh đã phát hiện papa Cừ có trà xanh Liên Phong bên ngoài. Này thì thanh xuân của chúng ta, này thì thương em.. Bể cp của tui ròi huhuhuhu……
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]