Chương trước
Chương sau
Đừng nói Trương Mậu không nghĩ ra, lòng cậu cũng đang cảm thấy rất khó hiểu.
Ngoại trừ xương cổ bị vặn gãy, trêи người Trần Thần còn có rất nhiều vết thương do vật sắc nhọn gây ra, có mới có cũ, vết thương mới nhất cũng đã khép vảy, đây hoàn toàn không phải mới bị gần đây.
Liễu Chí Tần nhìn chăm chú vào một tấm ảnh chụp những vết thương do vật sắc nhọn gây nên, phát hiện ra đó là một chữ "Quyên".
Vết thương trêи người Trần Thần là một chữ "Quyên"!
Từ Kham sau khi thay quần áo cũng tới, chỉ vào các bức ảnh nói: “Những vết cắt trêи người này đều là do Trần Thần tự mình gây ra. Tôi có đếm qua, có tổng cộng 49 chữ "Quyên" nằm rải rác trêи ngực, bụng, cánh tay trái, hai chân, trong đó có một cái nằm ở bên chân trái, cạnh háng.”
Trương Mậu nghe được trố mắt ngoác mồm, “Anh ta anh ta, anh ta làm vậy đúng là quá biến thái đi! Cái chữ "Quyên" này chẳng lẽ là chỉ Trần Quyên? Trần Quyên là chị anh ta mà! Anh ta vậy mà có cái ý nghĩ kia với chị gái mình.”
Liễu Chí Tần đã biết được từ chỗ Hoa Sùng việc Trần Thần với Trần Quyên không có quan hệ ruột thịt, cũng biết Trần Thần có tình cảm vượt mức với chị mình. Cho nên đối với chuyện Trần Thần khắc chữ Quyên lên khắp người thế này, cậu cũng không cảm thấy khϊế͙p͙ sợ như Trương Mậu, nhưng cái này cũng xác minh được một chuyện – Tâm lý của Trần Thần không được bình thường.
Trong lúc mơ Trần Thần gào thét muốn giết chết cha nuôi mình, yêu đương với một người con gái giống Trần Quyên, có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng, hành hạ động vật đến chết. Đến khi Trần Quyên chết rồi, anh ta thay đổi rất lớn, ôn hòa nhẹ nhàng hơn, nhưng theo như lời người bạn gái hình dung thì anh ta lại giống như một con rối không có hơi người.
Tính cách anh ta thật ra cũng không phải thay đổi, mà chỉ đang bắt chước theo Trần Quyên, để đánh lừa bản thân rằng—Trần Quyên chưa chết, Trần Quyên vẫn còn sống, còn đang ở bên cạnh mình!
Tâm lý Trần Thần đã vặn vẹo đến mức nào, hiện tại đã không thể nào biết được. Mà Trần Quyên rõ ràng là một điểm cân bằng trong cuộc sống của Trần Thần. Khi Trần quyên còn sống, Trần Thần mặc dù làm nhiều chuyện sai trái, nhưng cũng không có gây ra hậu quả gì lớn. Thành tích của anh ta khi học ở nước L thậm chí còn nằm trong top.
Nhưng Trần Quyên chết rồi,còn là tự sát vì sự cố chữa bệnh. Trần Thần trở nên suy sụp, rơi vào vực sâu.
Đây là một bước ngoặt, Trần Thần từ một người có tâm lý hơi vặn vẹo, thành một kẻ giết người có khuynh hướng phản xã hội.
Có lẽ đối với Trần Thần mà nói, trêи thế giới này tất cả mọi người đều xấu xa, đều đáng chết, chỉ có Trần Quyên là không.
Nhưng người không đáng chết lại chết rồi, cho nên anh ta điên cuồng nghĩ rằng, những người còn lại không nên sống, mình phải giết chết hết.
Kiểu người như anh ta rất dễ bị thao túng, bị lợi dụng. Những kẻ khôn khéo cơ bản chẳng cần phải tẩy não bọn họ, bọn họ cũng nghe theo lệnh.
Liễu Chí Tần lấy ra một hộp thuốc lá trong ngăn kéo của Hoa Sùng, đang định đốt một điếu, lại nghe Từ Kham nói: “Trong lớp vải lót mũ của Trần Thần có phát hiện ra một sợi tóc, độ dài của tóc không giống như là tóc của anh ta, đã đưa đi làm kiểm tra. Hung thủ từ phía sau tập kϊƈɦ Trần Thần, có khả năng tóc của hắn ta rơi xuống bên trong mũ.”
“Tóc đấy thật sự là của hung thủ?” Trương Mậu nói.
Liễu Chí Tần kẹp thuốc lá, “Trùng hợp rơi xuống bên trong mũ sao?”
“Cũng có thể là có người cố ý đem tóc bỏ vào đây.” Từ Kham nói: “Trước hết cứ chờ có kết quả đã. Dù có phải là tóc của hung thủ không, người này chắc chắn có quan hệ Trần Thần, nói không chừng này cọng tóc này là manh mối mấu chốt để phá vụ án này đấy.”
Khi biết Trần Thần bị giết, còn là bị người ta giết bằng cách vặn gãy cổ, Hoa Sùng phải sững người mất một lúc, “Em nói cái gì? Ai chết?”
Liễu Chí Tần đành phải lặp lại những điều mới nói một lần nữa.
Đầu ngón tay Hoa Sùng dâng lên một trận tê dại, không biết chuyện "Trần Thần bị giết" với chuyện" có người vặn gãy xương cổ Trần Thần" cái nào khó tin hơn.
Đêm đã khuya, Liễu Chí Tần ngồi ở chỗ làm việc của Hoa Sùng, một tay cầm điện thoại di động, tay kia bưng ly cà phê nóng, báo cáo lại những chi tiết quá trình và kết quả khám nghiệm tử thi cho Hoa Sùng, sau đó nhấp một ngụm cà phê.
Cậu không tiếp tục nói, bởi vì Hoa Sùng cần thời gian tiêu hóa và suy nghĩ.
Một phút sau, giọng nói trầm thấp của Hoa Sùng truyền đến, “Anh thật sự không ngờ Trần Thần lại đột nhiên gặp nạn.”
“Em cũng không ngờ.” Liễu Chí Tần nói: “Cậu ta không có lý do gì để bị giết vào lúc này. Bây giờ nghĩ lại, Trần Thần có lẽ thật sự bị tổ chức khủng bố chiêu mộ vì có tâm lý phản xã hội. Mười một người bị hại ở tiểu khu Ngô Đồng bị cậu ta với những người giống như cậu ta giết. Doãn Tử Kiều cũng là một trong số nạn nhân bị bọn họ giết chết, mục đích là để luyện tập. Thế nhưng vì sao Trần Thần lại bị người vặn gãy cổ vào lúc này?”
“Mấu chốt là cậu ta bị ai giết chết.” Hoa Sùng nói: “Rất ít người có thể dễ dàng vặn gãy cổ đàn ông trưởng thành, người này hoặc là sát thủ trong tổ chức khủng bố, hoặc là…”
Liễu Chí Tần đợi vài giây, không đợi được đoạn sau, đành phải tự mình nói tiếp, “Hoặc là người của chúng ta?”
“Ừm.” Hoa Sùng nói: “Mà cả hai khả năng này cũng không có sức thuyết phục lớn. Em nghĩ xem, nếu như là sát thủ trong tổ chức khủng bố, vậy sao hắn ta tại đột nhiên muốn giết chết Trần Thần? Là vì Trần Thần đã mất đi giá trị lợi dụng sao? Rõ ràng là không đúng. Trước khi xảy ra chuyện, Trần Thần đang theo dõi Tiếu Thành Tâm, mà Tiếu Thành Tâm đột nhiên trong một đêm biến mất. Tiếu Thành Tâm với Quách Xu hoàn toàn khác nhau, Quách Xu trong mắt Trần Thần là một người bình thường, hoặc có thể nói là một con mồi. Trần Thần có ɖu͙ƈ vọng "săn bắt" rất mạnh, việc giết chóc khiến cậu ta cảm thấy hưng phấn. Lúc không có nhiệm vụ thì không được tự ý giết người, nhưng cậu ta vẫn làm, loại hành vi này e rằng anh ta đã được tổ chức ngầm đồng ý. Mà Tiếu Thành Tâm là một cảnh sát hình sự. Cho dù tâm lý Trần Thần không được bình thường, cũng không thể nào một mình đi theo đuôi một cảnh sát hình sự đúng không? Lẽ nào cậu ta cảm thấy mình có thể dễ dàng giải quyết một cảnh sát hình sự?”
“Vậy là cậu ta được tổ chức ra lệnh theo dõi Tiếu Thành Tâm.” Liễu Chí Tần nói: “Nhưng đến sáng sớm ngày hôm sau lại bị người trong tổ chức vặn gãy cổ giết chết.”
“Như vậy có hợp lý không?” Hoa Sùng hỏi.
Liễu Chí Tần im lặng, rồi lắc đầu, “Nếu mà đúng là như vậy, chỉ có thể nói rằng bọn chúng hành động không có chút logic nào.”
“Hành vi của người như Trần Thần không thể dùng logic bình thường để cân nhắc được. Nhưng kẻ đứng sau thao túng chắc chắn phải là người có năng lực và tư duy logic chặt chẽ.” Hoa Sùng nói: “Lúc anh ở Toa thành, từng tiếp xúc với kiểu người như thế này, chúng chính là những kẻ điên, nhưng chúng cũng có logic kẻ điên của riêng mình. Một mặt sai Trần Thần theo dõi Tiếu Thành Tâm, mặt khác lại phái sát thủ giết Trần Thần,anh thật sự nghĩ không ra tại sao bọn chúng lại muốn làm như vậy.”
Liễu Chí Tần nói: “Vậy hung thủ là người của chúng ta sao?”
Hoa Sùng trực tiếp hỏi: “Em nghĩ có thể là ai?”
Nếu như thu nhỏ phạm vi là đồng nghiệp, vậy thì rất dễ đoán.
Một số thành viên của cảnh sát đặc nhiệm, còn có bản thân Hoa Sùng.
“Em không đoán được.” Liễu Chí Tần uống hết cà phê, “Trần Thần theo dõi Tiếu Thành Tâm, cuối cùng lại bị giết, thật ra em có nghĩ tới hung thủ chính là Tiếu Thành Tâm. Nhưng, Tiếu Thành Tâm có thể vặn gãy cổ Trần Thần được sao?”
Hoa Sùng nói: “Hơn nữa những người ở bên ta hình như không có ai có lý do gì để giết Trần Thần hết.”
Im lặng một lúc, hai người đồng thời nói:
“Ngay cả khi anh ta là người có vấn đề.”
“Nếu anh ta là người có vấn đề thì sao?”
Liễu Chí Tần cầm gối tựa lên ôm vào lòng, giống như Hoa Sùng thường làm, một lúc sau cậu nói: “Đúng vậy, cho dù anh ta có vấn đề nhưng cũng không nên ra tay với Trần Thần vào lúc này.”
Hoa Sùng than thở, “Chuyện này quá kỳ lạ, anh cảm thấy tất cả các manh mối đều trở nên rất lộn xộn.”
“Do anh đang quá mệt mỏi.” Liễu Chí Tần nhẹ giọng nói, “Trước tiên ngủ một giấc thật ngon, nói không chừng khi tỉnh dậy sẽ suy nghĩ rõ ràng hơn.”"
“Bây giờ anh chưa ngủ được.” Hoa Sùng nói.
“Sao vậy? còn có việc phải làm sao?”
“Không phải.”
“Vậy sao anh nói "chưa ngủ được"?”
“Thật ra anh…” Hoa Sùng ngập ngừng, “Anh hơi đói bụng, đang chờ cơm tới.”
“Bây giờ là mấy giờ rồi?” Liễu Chí Tần cau mày, “Anh lại không ăn cơm tối?”
“Có ăn, có ăn. Đây là bữa khuya.”
Liễu Chí Tần không tin.
“Thật sự là ăn khuya thôi.” Hoa Sùng nói: “Cơm tối anh ăn hamburger, dù không có dinh dưỡng, nhưng no.”
“Anh ăn khuya món gì vậy?” Liễu Chí Tần bất đắc dĩ hỏi, “Đồ ăn ở chỗ nào? Đã chờ được bao lâu rồi?”
“Nhà ăn của cục thành phố Xuân Thành.”
“Gọi thức ăn ngoài sao?”
“Không phải, Chiêu Phàm tự làm
Liễu Chí Tần tưởng mình nghe lầm, “Ai làm? Chiêu Phàm?”
“Ừ. Chiêu Phàm với Nhạc Nhiên đều đang ở nhà bếp, đồ ăn là do Chiêu Phàm mua, tính cách của anh ấy rất tốt, nhưng nói hơi nhiều, còn nói nếu đã là anh em của Đội trưởng Thẩm thì cũng là anh em của anh ấy.” Hoa Sùng nói: “Sao trước đây chưa bao giờ nghe cậu nói về anh ấy? Anh ấy không chỉ bắn súng giỏi mà còn biết nấu ăn nữa. Anh ấy nấu ngon không.”
Mí mắt Liễu Chí Tần giật giật, “Cũng tàm tạm, anh ăn thử là biết. Anh ấy nấu món gì vậy?”
“Canh cá.” Liễu Chí Tần nhìn về phía nhà bếp một chút, nói, “Gần xong rồi, tôi có thể ngửi thấy mùi thơm rồi.”
Trong bếp đột nhiên truyền đến một trận loảng xoảng, nghe như tiếng nắp nồi inox với bát bị rơi xuống đất. Thanh âm kia rất lớn, Liễu Chí Tần cũng nghe thấy.
“Anh xuống xem thử.” Hoa Sùng nói.
“Nếu anh ăn không được thì cũng đừng cố.” Liễu Chí Tần nói: “Em gọi thức ăn ngoài cho anh nhé? Sủi cảo tôm với thịt bò được không? Muộn rồi, ăn món gì nhẹ thôi.”
Hoa Sùng tưởng Liễu Chí Tần nói canh cá có mùi vị nặng, cười nói: “Không sao đâu, ăn vậy mới ngon.”
Bạn trai cách mình quá xa, Liễu Chí Tần hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn đành nói: “Anh cũng không cần phải nể mặt Chiêu Phàm quá đâu.”
Canh cá được bưng lên, Hoa Sùng mới hiểu được, cái gọi là "mùi vị nặng" chính là chỉ " đồ ăn Chiêu Phàm nấu".
“Ăn đi, đừng khách sáo!” Chiêu Phàm bưng một bát cơm đầy, đứng bên bàn cười ngây ngô.
Nhạc Nhiên không kén ăn, nhiệt tình cầm đũa lên gắp, còn khoa trương khen: ” Anh Chiêu Phàm này, lần này nấu ngon hơn lần trước nhiều đấy! Tiếc anh Tầm không có ở đây, nếu không cũng được nếm thử!”
Khen xong lại quang sang nói với Hoa Sùng: “Tổ trưởng Hoa, đừng ngẩn người nữa, mau ăn đi! Nếu không đợi nguội là bị em ăn hết đấy!”
Hoa Sùng nhìn hình thức bên ngoài món canh cá, cảm thấy không ổn, một miếng cá nổi lên trêи hình như còn chưa được làm sạch vảy.
“Đây là món tủ của tôi đấy.” Chiêu Phàm gắp miếng cá chưa làm sạch vảy kia lên, thả vào trong bát Hoa Sùng
Khóe môi Hoa Sùng giật giật.
Chiêu Phàm là một tay bắn tỉa, thị lực, sức quan sát của anh người thường tuyệt đối không sánh được, nhưng làm cá không cạo sạch vảy, chắn chắn không phải là không thấy, mà là…
Có thấy, nhưng lười phải làm đi làm lại.
Hoa Sùng nếm thử một miếng, thật muốn như lời Liễu Chí Tần nói" không cần nể mặt Chiêu Phàm", phun thẳng ra luôn, nhưng suy nghĩ một lát, vẫn nuốt xuống.
Chiêu Phàm cười vui vẻ hơn, “Ngon không? Cậu cứ nhận xét đi, tâm tôi rất vững chịu được khen chê.”
Nhạc Nhiên chen lời: “Ngon lắm, tôi đi lấy thêm cơm.”
Hoa Sùng đặt bát xuống cười gượng, “Cũng không tệ lắm.”
Chiêu Phàm hài lòng, “Cậu cứ ăn thoải mái đi, nếu thiếu tôi lại làm chút đồ ăn nữa, tôi có mua cả ngó sen, khoai tây, bắp cải, bí ngô… Lúc các cậu đi điều tra tôi có nhìn thấy chợ bán thức ăn, đồ ăn rất tươi mà giá cũng rẻ,tôi có mua hơi nhiều, nếu không ăn thì phí.”
Hoa Sùng thực sự ăn không vô, gắp một cọng hành vào bát.
Nhạc Nhiên xới thêm cơm trở lại bàn, gắp được một miếng cá chưa làm sạch vảy, lập tức giơ lên cho Chiêu Phàm xem, “Anh Chiêu Phàm, anh không làm sạch vảy!”
Hoa Sùng đang muốn gật đầu tán thành, chỉ thấy Chiêu Phàm ngó một cái, khinh thường nói: “Chú mày cứ nhả vảy ra là được mà? cái gì mà chả nhả ra được, vảy cũng vậy thôi?”
Nhạc Nhiên nhả vảy ra, tiếp tục ăn cá, “Có lý!”
Hoa Sùng: “…”
Cuối cùng, tất cả hành trong nồi đều bị Hoa Sùng ăn hết, mà cá do Chiêu Phàm với Nhạc Nhiên giải quyết. Trở lại ký túc xá, Hoa Sùng muốn gửi tin nhắn than thở với Liễu Chí Tần chuyện mình vừa gặp phải lúc nãy, nhưng nghĩ Liễu Chí Tần có thể đang bận, hoặc cũng có thể ngủ rồi, nên thôi.
Nằm trêи chiếc giường cứng rắn, mặc dù rất mệt mỏi, nhưng anh lại không cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Tại sao Trần Thần lại bị giết?
Là ai đã giết anh ta?
Tiếu Thành Tâm đang ở đâu? Có gặp bất trắc gì không?
Những manh mối trước đây vất vả lắm mới lý giải được, giờ lại trở nên loạn tùng phèo, chúng quấn thành một mớ lộn xộn, đan xen thành tầng tầng lớp lớp mây đen.
Sau khi cúp máy, Liễu Chí Tần cũng không rảnh rỗi. Thẩm Tầm cùng với những thành viên của đội đặc nhiệm đã tới cục thành phố, Trần Tranh cũng ở đó. Liễu Chí Tần để ý thấy, sắc mặt Trần Tranh rất khó coi, lúc phân tích vụ án cũng mất tập trung. Thẩm Tầm gọi mấy tiếng “đội trưởng Trần”, Trần Tranh mới hoảng hốt ngẩng đầu lên.
Đến nửa đêm, báo cáo kiểm tra DNA sợi tóc mới có kết quả, Trương Mậu sau khi xem xong ngây ngẩn cả người: “Là tổ trưởng Tiếu?”
– –
Tác giả có điều muốn nói:
Chiêu Phàm, anh ta trước kia là một thẳng nam, bị công của anh ta theo đuổi hơn mười năm mới miễn cưỡng cúi đầu, anh ta không có ý gì khác với Tổ trưởng Hoa và Nhạc Nhiên, chỉ là thưởng thức, giống như tình cảm anh em.
Andrew:
Chiêu Phàm có một bộ riêng, tên “Chiêu ngươi phiền” (Khiến em phiền),(Hiện đại, ngọt, oan gia, quân nhị đại nhà văn công × mỹ nhân học bá độc giả thụ, vườn trường, bẻ thẳng thành cong) chưa có edit ai còn sức thì múc đi để bạn đọc với huhuhu =)))))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.