Những người ngồi trong văn phòng nói với ông ta rằng nơi này là như thế, con gái sinh ra sẽ bị như vậy, chính phủ không thể quản lý được, cũng không có cách nào quản lý. Nếu có người phụ nữ nào muốn rời khỏi đây ra bên ngoài sinh sống, chính phủ sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ. Nhưng rất ít phụ nữ sống ở đây có gan đi, họ đã quen với việc bị áp bức và quản thúc. Bạn cho họ tự do, nhưng họ ngược lại không biết phải làm gì mới đúng.
Một cán bộ cơ sở trẻ được điều động từ nơi khác đến vỗ vai ông và nói: "Cậu là người từ nơi khác đến, đừng quan tâm làm gì, ở đấy vẽ vời cho tốt là được. Một người đến dũng khí tự giải cứu chính mình còn không có, dù chúng tôi có muốn cứu cô ấy, cũng chỉ là uổng phí công sức mà thôi. Cậu vẫn còn trẻ, mới 16 tuổi,vẫn chưa hiểu sự đời đâu. Tôi đã ở đây hai năm, cái mẹ gì cũng nhìn thấy qua."
Ông ta rất tức giận, nhưng không thể làm gì được. Cán bộ cơ sở nói đúng, ông ta mới 16 tuổi, vẫn còn phải tiêu tiền của bố mẹ, thậm chí còn chưa có việc làm chính thức, lấy tư cách gì quản lý sự việc xảy ra mỗi ngày ở trấn này?
Dần dần, tâm trí ông ta chuyển từ vẽ tranh sang vấn đề bất bình đẳng giới ở trấn Mạn Hề, ông ta thường xuyên tự hỏi bản thân phải làm gì bây giờ.
Một thiếu niên mới 16 tuổi, có thể làm gì được?
Sau khi ở trấn Mạn Hề được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-doc/1808851/chuong-100-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.