Đình đài lầu các, chim hót hoa toả hương, vốn là một tổ hợp cảnh sắc hoàn mỹ, lại bị một đạo tiếng kêu thô lỗ phá hư hoàn toàn triệt để ——
“Không tính, không tính, ta đổi ý rồi, ta phải đi bước này.” Thiếu niên thanh sam (áo xanh) ngồi đối diện huơ hai tay từ trên bàn cờ cầm lấy một quân cờ, miệng đô cao.
“Tiểu vương gia, ngài đã là lần thứ hai đi lại.” Làm tiểu thư đồng đứng bên phải thật sự nhìn không được, ra tiếng nhắc nhở một câu lại rước lấy căm tức từ thiếu niên.
“Tiêu Dao cũng chưa nói gì, ngươi ngứa miệng cái gì a, đừng tưởng rằng ngươi là do hắn mua trở về thì ta cũng không dám giáo huấn ngươi.” Thiếu niên không phục trừng lớn hổ mắt cố ương ngạnh, trưng một bộ dáng ăn thịt người.
“Kì, ta cũng nhớ rõ ngươi đây là lần thứ mười đi lại.”
Ngồi ở đối diện thiếu niên thanh sam,bạch sam thiếu niên bưng lên ly trà bên cạnh bàn uống một ngụm, vẻ mặt tỏ ý cười xem xét tiểu vương gia đang ngang ngược lấp miệng người.
“Na, nào có, nhiều nhất chỉ có bảy tám lần mà thôi.”
Thanh âm của Lí Ngọc Kì càng ngày càng nhỏ, thẳng đến khi nhỏ đến không ai nghe được mới thôi......
Hắn tự biết đuối lý đem bàn tay lùi về, khả trên mặt vẫn là một bộ dạng không chịu thua!
Lại không thể trách hắn, ai bảo Tiêu Dao kì nghệ quá tinh, mỗi lần chơi cờ đều chiếm không được thượng phong, vì tức khí mà hắn cơ hồ mỗi ngày đều kéo y đi ra chơi cờ, khả mỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-dinh-nham-tieu-dao/71529/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.