Đợi Lý Thức đi rồi, Thường Phong mới hỏi Văn Anh:
- Sao đệ khó khăn thế? Ta thấy huynh ấy rất nhiệt tình và đối tốt với đệ!
- Huynh thử để hắn bám theo xem có vui nổi không?
- Hôm qua cũng may là Lý huynh bảo vệ cho đệ, nếu không ta còn chẳng biết ăn nói sao với Tiết lão gia!
- Haiz, đệ có muốn đôi co với hắn ta đâu, là chính hắn khiến đệ bực bội đó chứ!
- Huynh ấy tuy bề ngoài cợt nhả như thế nhưng là một người rất nghĩa khí.
- Sao tự nhiên huynh lại nói tốt cho hắn? Có nói nữa đệ cũng không suy nghĩ lại đâu!
Cảm thấy Văn Anh quả thật có thành kiến với Lý thức, Thường Phong đành thôi không nhắc đến y nữa. Vừa ngồi một lúc chiếc câu của Văn Anh đã giật giật, cậu vui mừng reo lên:
- Thường Phong, đệ câu được cá rồi này!
Văn Anh vừa dứt câu thì Lý Thức từ đâu xuất hiện với bó hoa to đùng, y dí nó trước mặt cậu.
- Văn Anh, ngươi ngửi xem có thơm không?
- Hắt xì! - Cậu bị phấn hoa làm cho dị ứng
Chiếc cần câu bị rơi xuống đất, Văn Anh nhanh chóng kéo dây lên. Đầu bên kia chỉ còn vỏn vẹn chiếc móc. Chú cá may mắn đã kịp vùng vẫy thoát ra rồi lặn mất tăm.
- Lý Thức! - Văn Anh giận dữ hét lên. Cậu liền quẳng cần câu, đuổi theo đánh hắn.
- Nè nè, ta vừa giúp ngươi làm một việc tốt đó. Ta giúp ngươi phóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-dien-hoc-duong-xuyen-thanh-nam-nhan-trieu-duong/2847258/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.