Văn Tài ngắm nghía bức vẽ chợt nhếch mép cười khinh bỉ:
- Vẽ cái gì thế? Hai người trong bức hình đều là đàn ông sao?
Tiểu Nặc nghe thế thì giật thót mình, em ấy cố gắng tìm cách năn nỉ đại thiếu gia:
- Đại thiếu gia, chắc đây là mấy bức trang phục thiếu gia vẽ cho tiệm vải. Cũng không có gì đặc biệt hay người cho tôi xin lại nhé!
- Đương nhiên là không, thứ này bây giờ đang nằm trong tay ta, ta muốn làm gì thì tùy ý! - Hắn giơ xấp giấy trước mặt Tiểu Nặc dọa xé.
- Đại thiếu gia đừng mà! - Tiếu Nặc hoảng hốt quỳ xuống ôm chân Văn Tài.
Hắn ta thấy thế liền đắc ý thôi không xé nữa mà gấp chúng lại bỏ vào tay áo.
- Bảo thiếu gia nhà ngươi, muốn đòi lại đồ thì đến mà gặp ta. - Nói xong hắn ung dung bỏ đi.
Tiểu Nặc tức tốc nhặt bức tranh lúc nãy Văn Tài dẫm lên rồi chạy đi tìm Văn Anh, lúc này bọn họ đều đã thu dọn hành lý ra khỏi cổng, Nhị Phu nhân và Lão gia cũng vừa dặn dò con trai xong.
Tiểu Nặc chạy đến ghé sát tai Văn Anh báo tin, rồi đưa cho cậu bức tranh duy nhất em ấy còn giữ lại được. Tới lúc này mặt Văn Anh cũng đỏ ửng lên.
- Không xong rồi, phải làm sao đây?
- Thiếu gia mấy bức tranh đó quan trọng lắm sao? Cũng tại em cả - Tiểu Nặc ray rứt nói
- Văn Anh mau lên xe đi, muộn một chút sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-dien-hoc-duong-xuyen-thanh-nam-nhan-trieu-duong/2847186/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.