37. Trái tim khách trọ.
"Có phải em chỉ xem tôi là, là papa em?"
Người được hỏi sững sờ.
Xe chạy xa dần, nguồn sáng duy nhất dần dần mờ đi, Bạch Hữu Quy nhìn khuôn mặt Bạch Bình Châu dần chìm vào bóng tối, thần sắc trên mặt dường như cũng phức tạp hơn, anh hơi hối hận khi hỏi vấn đề này.
Bạch Bình Châu sững sờ, cảm thấy sự trầm mặc và đêm đen này quá mức lúng túng, đành mở miệng đáp: "Sao anh lại hỏi vậy?"
Bạch Hữu Quy không trả lời ngay, anh kéo tay hắn, áp lòng bàn tay mình vào, cảm nhận được sự nhẹ nhàng. Loại cảm xúc mơ hồ này làm Bạch Hữu Quy không muốn nói lại nữa.
Hai người nắm tay nhau đi về. Trên đường không ai nói chuyện, Bạch Bình Châu thấy hơi khó chịu nhưng lại không dám nói đến đề tài vừa nãy, đành phải chọn cái thú vị: "Gần đây A Tam biết nói chuyện đấy! Khẩu âm lạ lắm, còn hung dữ nữa, rất đáng ghét."
Bạch Hữu Quy ừ.
"Còn nữa! Nhân viên mới kia không biết là đang muốn làm gì, ngày ngày quấy rầy em nói tùm lum chuyện trên trời dưới đất." Bạch Bình Châu siết tay người đàn ông, "Còn khẩu âm của hắn nữa, em cảm thấy hơi lạ, giờ nghĩ lại thì thấy khẩu âm của hắn giống y như A Tam!"
Chủ mưu cười: "Cái này em cũng phát hiện?"
Bạch Bình Châu nghĩ đến chuyện lúc trước, giọng điệu nhạt dần: "Thế nhưng em không biết hắn, hay là lại giống như lần trước, vừa nói quen biết thì sau lưng đã thừa dịp em ngủ lén sờ soạng, làm người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-diem-pham-cach/884166/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.