5. Kẹt xỉ ?
Thấy Bạch Mãn Xuyên đi vào toilet, Bạch Bình Châu cũng mặc kệ vừa nãy mình mất mặt thế nào, vò mẻ không sợ nứt đi theo.
Bạch Mãn Xuyên nhìn trong gương thấy vật nhỏ lon ton theo mình, cũng không quay lại, mất kiên nhẫn nói: "Tôi không đến đây giao lưu. Cậu tìm nhầm người rồi."
"Tôi biết, nhưng mà..." Bạch Bình Châu nói bừa, "Vừa nãy ngài thắng giải nhất ở nhà thổ chúng tôi, không nhận là ngài thiệt à nha."
Bạch Mãn Xuyên rửa tay xong, quay người lại: "Ồ, thế xin hỏi giải nhất là gì?"
Bạch Bình Châu vỗ ngực: "Là tôi nè!"
"..."
"Ái ái ảnh để anh đừng đi mà, tôi không nói đại đâu. Tôi là đầu bảng ở đây, cũng vừa mới tới. Cho nên tôi mới nói tôi vẫn còn..." Hắn nắm chặt tay Bạch Mãn Xuyên, dữ dằn, "Tôi nói! Thật á! Bạch ảnh đế, cứ xem như anh bị quà nện vào, hoặc là xem như anh làm từ thiện một ngày đi, giúp tôi chút đi mà..."
"Tránh ra, tôi phải ra ngoài."
Thấy anh vẫn không đáp ứng, Bạch Bình Châu túm tay anh chặt hơn: "Bạch ảnh đế, nghe nói anh đã đến nhà thổ này gần trăm lần, nhưng không lần nào giao lưu với người khác. Chắc không phải... anh không được đâu ha?"
Bạch Mãn Xuyên cúi đầu nhìn hắn. "Khích tướng cũng vô dụng. Buông tay."
Vừa dứt lời, ngoài sảnh đã vang lên tiếng thông báo: "Nhân viên giao lưu số 1213 và ngài Bạch Mãn Xuyên, xin mời dời bước vào phòng giao lưu được chỉ định trong vòng 5 phút, nếu không sẽ bị coi là vi phạm, sẽ có trừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-diem-pham-cach/884133/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.