Edit: realllllchicken
Rất nhanh, Chu Trạch Đình buông ra, nâng tay lên xoa xoa ấn đường.
Tại sao luôn vô ý mà thân mật với Lạc Thời?
Đây không phải dấu hiệu tốt, anh nghĩ.
Lạc Thời thấy anh nhíu mày, cho rằng anh có chỗ nào không thoải mái, quan tâm nói: "Anh Trạch Đình, anh không thoải mái à?"
Nói xong, tay hơi đưa lên trán anh.
Chu Trạch Đình nâng tay chặn tay cô, con người thanh lãnh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bị ngăn cản bàn tay cứng đờ rơi trong không khí, cô há miệng, vẻ mặt kinh ngạc nhìn sườn mặt ôn nhuận lãnh đạm của Chu Trạch Đình.
"Sao vậy?"
Loại tình cảnh này phảng phất trở về lần đầu gặp nhau tại sân bay, anh hờ hững lạnh như băng cự tuyệt cô ngàn dặm.
Chu Trạch Đình làm như không nghe thấy lời cô nói, nhìn mặt trời đã lên cao ngoài cửa sổ, qua một phút đồng hồ, thấy mọi người rượu đủ cơm no, từ trên ghế đứng lên, thân hình ngay ngắn cường tráng, ngăn cản một tảng lớn ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào.
Sau đó chân dài bước đến cửa phòng bao.
Mọi người trong phòng đi theo sau anh, Lạc Thời phục hồi tinh thần, sắc mặt ảm đạm, có chút rơi lại phía sau những người khác.
Tính cách Tưởng Tiểu Ảnh kiên cường, cho dù vừa rồi bị Chu Trạch Đình đả kích rất mất mát, nhưng không đến năm phút đồng hồ, sợi dây tinh thần tự tin kia đã trở lại.
Cô ta đứng lên, đi ngang qua trước mặt Lạc Thời đang thất thần,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-dau-hao/2166589/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.