Edit: reallllchicken
Góc khăn rũ xuống che khuất tầm mắt cô, Lạc Thời muốn giơ tay vén lên, tay giật giật, nhưng dừng lại không động, thành thật trả lời, có chút ngượng ngùng, "Tối hôm qua lúc lái xe không cẩn thận va vào cửa sổ, nên bị trầy da một xíu."
Chu Trạch Đình nghe vậy, lực trên tay không nặng không nhẹ ấn lên trán cô.
Lạc Thời hít hà, muốn giương mắt nhìn anh, tầng vải dệt kia thật sự rất chướng mắt, biểu tình trên gương mặt anh, một chút cô cũng không biết.
Chu Trạch Đình chỉ ấn một cái, sau đó không động nữa, lấy khăn xuống đưa trước mặt cô, mắt đen trầm tĩnh dừng ở giữa chiếc khăn, anh nói: "Một chút trầy da?"
Ở giữa chiếc khăn có vết máu màu đỏ khá bắt mắt.
Lạc Thời 囧, "Buổi sáng không bị như vậy." Sáng sớm rời giường rửa mặt, cô nhìn thấy miệng vết thương đã đóng vẩy, với tình huống bây giờ, đoán chừng vừa nãy không cẩn thận đã làm tróc lớp vẩy.
Anh nhất thời không nói chuyện, xoay người đồng thời bỏ khăn vào túi quần.
Cô nhìn lưng anh, hậu tri hậu giác (*) nghĩ đến vừa rồi hình như anh nhét chiếc khăn bẩn vào trong túi quần, trên mặt khăn còn dính máu của cô. Cô do dự, muốn nói một câu, thì thang máy vừa vặn dừng ở tầng hai.
(*) Hậu tri hậu giác: là một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình ko biết, mãi sau mới phát hiện ra
Lạc Thời thấy anh dẫn đầu đi ra ngoài, cô kịp thời đi theo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-dau-hao/2166576/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.