Chương trước
Chương sau
Nàng khó khăn nuốt nước bọt , do khả năng di chuyển bị lớp áo đáng nguyền rủa này hạn chế nên Tuyết Linh liền y như rằng đi như robot . Nàng cảm thấy tướng đi của mình thật xấu , thật mất mặt a !
Nhưng trong lòng các vị quan viên lại cực kì tán thưởng . Trong đáy mắt họ sáng quắc thầm kêu lên : " Thật là có phong thái của bậc mẫu nghi thiên hạ ! "
Tuyết Linh cố gắng bước tầng nấc thang lên để ngồi vào ghế hoàng hậu . Nguyên Phong trong lòng cũng tán thưởng nàng , hắn đứng dậy , chìa đôi bàn tay rắn chắc của mình ra cho nàng đặt vào .
Thật ra trong lòng nàng đã bơ cái tay đó rồi nhưng vì đúng lúc ấy nàng vấp té bèn quơ đại cái gì để vịnh vào . Nào ngờ lại đặt tay vào tay hắn .
Lực đạo nàng đặt vào cũng chả nhẹ khiến hắn suýt cắm đầu xuống đất . Nhưng không sao , bất quá vẫn chống cự được .
- Cẩn thận 1 chút . - Nguyên Phong ôn nhu nói .
Gương mặt nàng xấu hổ , gượng cười nhe răng với hắn xem như lấy lệ thôi nhưng ai dè , đập vào mắt chúng thần phía dưới là 1 màn tình chàng ý thiếp a ! Bọn viên quan thầm khen hai người họ tình cảm mặn nồng hiếm có của đế vương .
Đợi sau khi nàng ngồi vào vị trí hoàng hậu , trong đại điện thanh âm cực đại liền vang vọng khắp nơi :
- Hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế .
Tuyết Linh bị choáng váng một hồi , bắt gặp ánh mắt của Nguyên Phong đang nhìn nàng lại liếc bọn quan viên . Nàng liền hiểu ý , cố lấy lại tinh thần lẫn uy nghiêm nói :
- Bình thân .
Đợi sau khi mọi chuyện ổn định . Nguyên Phong bắt đầu phong vương cho từng vị hoàng tử . Từng người từng người bị điều đi chỉ có Huỳnh Lưu - Hoàng Y Vương do y thuật cao minh liền được phép ở trong cung phò trợ hoàng đế . Thiếu Hạo - Ngạo Vân được ban đất ở kinh thành làm dinh thự . Còn lại 5,6 vị công chúa tất sẽ từ từ tính sau . Cùng lắm là cho các nàng đi cầu thân hay ai vừa mắt nàng thì gả thôi . Phân định rõ ràng hắn liền cùng quan viên bàn chuyện chính sự quốc gia , cực kì bận rộn .
Tuyết Linh từ đầu đến cuối vẫn không nói tiếng nào , chỉ duy trì phong thái mẫu nghi thiên hạ , hiền lành mỉm cười . Ô... ô...ô... lúc đó đọc giả không biết nàng khổ sở cỡ nào đâu . Miệng nàng đã cứng ngắc muốn rớt ra luôn rồi mà vẫn phải cười . Cười suốt gần 2 canh giờ liền , không khéo người ta nghĩ nàng là 1 cái tượng đá tạc rất tỉ mỉ công phu ấy chứ .
Cuối cùng thời khắc nàng mong chờ cũng đã đến khi nghe đến 2 chữ " bãi triều " của Nguyên Phong . Lòng nàng sung sướng tột độ . Vui vẻ đến độ thể hiện ra mặt .
---------------------------------------------
Nàng và hắn kì thực cũng khá rảnh rỗi bèn đi dạo 1 vòng khắp hoàng cung . À chẳng qua là tiêu thụ tí mỡ thôi , hoàn toàn không có gì đáng lo .
Nàng và hắn chưa đi được nửa đường đã bị 1 người phụ nữ vận y phục hoa lệ kêu lớn :
- Hoàng thượng , hoàng hậu nương nương . - Nàng ta vừa kêu xong liền quỳ xuống lướt trên mặt đất đến ôm chân Tuyết Linh khiến nàng hết cả hồn .
Tuyết Linh suýt nữa lầm tưởng là ma kéo chân nàng chút nữa là đưa chân lên sút nàng ta nga .
Tiểu Lam gương mặt hoảng sợ , miệng lắp bắp nói :
- Trần ... Trần Thái Phi ... người ...
Tuyết Linh giơ tay lên ngăn cản lời của Tiểu Lam , nàng cúi đầu , giữ vững phong thái hoàng hậu hiền từ hỏi người phụ nữ kia :
- Đại thẩm à , có chuyện gì vậy ?
Đại thẩm kia gương mặt lấm lem nước mắt , mếu máo nói :
- Ô ô ô .... hoàng hậu , xin người ... xin người hãy cứu nhi tử của ta . Cầu xin người ... ô ô ô .
Tuyết Linh xoay đầu nhìn Nguyên Phong hỏi nhỏ :
- Ê , bà già này là ai vậy ?
Cách nói rất thô lỗ và bất kính nhưng không sao , hắn cũng đã quen với những thói xấu của nàng rồi vì vậy liền trả lời :
- Là phi tử của phụ hoàng , Trần thái phi .
( Shizu : Thật ra ta cũng không biết phi tử của cha hoàng thượng gọi là gì nên nói đại . Mong mọi người thông cảm . Tuyết Linh Nguyên Phong * chỉ tay vào Shizu chửi * vô dụng !!! Shizu : * ôm mặt khóc * ô ô ô ... loạn , loạn hết rồi . Các ngươi định làm phản sao ? Tuyết Linh Nguyên Phong : * hất mặt bỏ đi * )
Tuyết Linh lại hỏi tiếp :
- Thế nhi tử của nàng là ai ?
Là tên đã hạ độc ta . - Hắn bình thản trả lời .
Tuyết Linh cúi đầu nhìn nàng , gương mặt nàng lập tức méo xệ . Nhìn đi nhìn đi . Bộ quần áo phượng hoàng của nàng đã bị bà già này làm khăn lau mặt mà chi chét vô rồi . Tuy nàng ở không được sạch lắm nhưng cũng không thích người ta lây thứ bẩn cho mình . Nàng đành ngậm đắng nuốt cay xoay đầu nhìn Nguyên Phong thì hắn đã nói :
- Nàng cứ ở đây bầu chuyện với thái phi , ta có việc đi trước . - Nói rồi hắn liền chạy đi mất dạng bỏ lại Tuyết Linh nàng đây bơ vơ một mình . Hừ ... đây là phong thái của một bậc đế vương hay sao ?
Chợt Ngân Nhi và Ngọc Di đi ngang qua khiến nàng mừng rỡ .
Ngân Nhi cùng Ngọc Di nhìn Tuyết Linh , bộ đồ nàng mặc có kim tuyến , thêu chỉ vàng lại đứng trước ánh sáng mặt trời khiến 2 nàng phải nheo mắt lại . Ngân Nhi nhìn Ngọc Di nói :
- Chói mắt quá ! Hình như không phải Tuyết Linh mày ơi !
- Ừ , nhức mắt thật ! Chắc là tụi mình nhận lầm người rồi . - Ngọc Di cũng đồng tình . Thế là các nàng liền tiếp tục đi về phía trước chẳng ngó ngàng gì đến Tuyết Linh đang nhìn các nàng trân trân . Đã thế 2 nàng còn nhảy chân sáo nữa chứ . Nhí nhảnh nhở ?
Tuyết Linh thấy vậy liền bốc hỏa , trong thâm tâm thầm đưa ngón tay trỏ lên chỉ thẩy vào 2 " đứa con nít " đằng kia .
- Hoàng hậu ... ô ô ô ... người đại từ đại bi ... cứu nhi tử của ta đi .
- Trần thái phi ôm chân Tuyết Linh khóc lóc , quằn quại thảm thiết .
Lúc này trông bà ta giống con giun mà Tuyết Linh khi còn nhỏ hay bắt để làm mồi câu cá . Nàng thầm khâm phục liền đặt tên cho Trần thái phi này là Giun Bà Bà . Cái tên rất hay đúng không độc giả ?
Nàng cúi người xuống đỡ Trần thái phi lên , cười nói :
- Giun ... à không , Trần thái phi , tội của nhi tử người thật sự rất nặng . Ta cũng không có quyền quyết định. Người...chỉ còn cách cầu xin thái thượng thôi .
Mong người lượng thứ cho .
Nói rồi Tuyết Linh cũng không cần nghĩ đến phong thái hoàng hậu nữa mà nhân cơ hội Trần thái phi không chú ý , nàng đã dùng khinh công bay mất .
Tiểu Lam hớt hải chạy theo , trên tay cầm mảnh vải dày , mắt nhìn trân trân lên trời kêu to :
- Hoàng hậu nương nương , cẩn thận !!!
2 nô tì đang tưới cây bỗng nhìn lên trời thấy 1 bóng " chim " màu vàng lại thấy Tiểu Lam cầm vải chạy dưới đất hứng cái gì đó bèn tò mò hỏi :
- Ây da ! Tiểu Lam ngươi đang làm gì vậy ? Hứng phân chim sao ?
- Không phải . Ta đang hứng nương nương a . - Tiểu Lam hổn hển đáp .
- Nương nương ? Hoàng hậu nương nương ? Ở đâu ? - các nàng ngạc nhiên
- Ở trên kia ! - Tiểu Lam chỉ tay lên trời bảo .
2 nô tì kia theo hướng nàng nhìn về phía con chim đang bay lúc nãy . A ? Là hoàng hậu nương nương đang bay ? Trong mắt các nàng liền hiện lên vẻ sùng bái . Từ đó về sau trong cung ai cũng bảo Tuyết Linh là tiên nữ . Đến khi Linh tỷ nhà ta điều tra ra được nguyên do liền muốn té ngửa ra mà ngất xỉu tại chỗ .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.