Ngân Nhi cười nhạt, nàng chấm hai móng tay út của mình vào hai chiếc hộp. Tiếp đến nàng cho người giữ chặc lão gia hoả kia lại. Nàng đưa hai ngón tay của mình lên nói:
- Ngón tay bên phải của ta là đã chấm vào hộp của Tây Lan sứ giả, ngón còn lại là hộp của hắn. Mọi người nhìn cho kĩ, đặc biệt là Tây Lan sứ giả.
Nàng đến gần lão gia hoả kia, để ngón tay phải của mình sát mũi lão. mọi người ai cũng thấy rõ cái bản mặt PHÊ của lão nhưng chỉ được một lúc lão lại như lên cơn điên, đôi mắt trợn to nhìn Ngân Nhi, la hét, vùng vẫy nói:
- Ta muốn!! Ta muốn nữa!!!! Đưa Mê Thần dược cho ta!!!!
Nàng cười, cười vì lão ta thông minh một đời mà ngu nhất thời, lại để cho tâm trí mình bị chi phối bởi ma tuý. Đúng là.....đời thật vô thường nhỉ?
Ngân Nhi lại cho lão ngửi ngón tay còn lại của mình. Biểu hiện của lão cũng chả có gì khác với lần trước nhưng có lẽ đã thoả mãn được lão phần nhỏ cơn nghiện nên lão đã không chồm tới người nàng như trước. Ngân Nhi nói:
- Mọi người thấy rõ rồi chứ? Thứ bên trong hai hộp này đều giống nhau không khác một chỗ nào.
Tất cả mọi người đều thấy rõ mồn một những gì đã xảy ra. Tuyết Linh nhìn tên sứ giả kia châm chọc:
- Tây Lan a Tây Lan sứ giả, ngươi còn lời nào để nói không? Chuyện cái hộpnayf ngươi có cần chúng ta giải thích cặn kẽ hơn nữa không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-dai-vuong-phi-khuynh-cung-dai-nao/1609011/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.