Chương trước
Chương sau
   Đêm tĩnh mịch, trong hoàng cung rộng lớn lại càng u ám hơn. Một bóng trắng lao nhanh trên nốc nhà với tốc độ kinh người. Thật sự không thể nhìn thấy mặt của người đó! Bạch nhân kia cứ như con gió, lướt trên mặt đất mà đi. Chẳng mấy chốc bóng trắng kia đã đến trước cửa ngục giam giữ Tiêu Thanh Mai.
   Tiêu Thanh Mai khuôn mặt hốc hác, ánh mắt đầy căm thù nhìn mặt đất. Trong bóng tối nửa che khuất ả như vậy khiến cho người ta khó tránh sợ hãi. Một bóng trắng mở cửa ngục bước đến trước mặt ả. Ả đưa đôi mắt đỏ ngầu lên nhìn người trước mặt mình chăm chăm.
   Người đang đứng trước mặt ả đây chính là con yêu tuyết ngày đó đã đối đầu với Thạch Lâm-Bạch Miên! Hôm nay nàng ta phụng mệnh Nữ vương đến đón loài người trước mặt này đến gặp người. Nàng ta cũng không biết nữ vương đây là muốn làm gì nữa!
   Bạch Miên khuôn mặt lạnh tanh nói:
   -Ngươi có muốn ra ngoài không?
   Tiêu Thanh Mai cẩn trọng hỏi:
   - Ngươi là ai? Dến đây có mục đích gì?
   - Hừ ngươi phiền quá đấy! - Bạch Miên nói tồi thoắc cái đã ngồi trên thành cửa sổ    của nhà ngục. Nàng ta nói tiếp: - Ta là tuyết yêu tên Bạch Miên, nữ vương bọn ta muốn gặp ngươi. Vì vậy nếu ngươi muốn ra ngoài thì đi nhanh!
   Tiêu Thanh Mai đôi mắt có phần hoảng sợ nhưng rồi ả ta đảo mắt một vòng, khé miệng nhếch lên thành một nụ cười lạnh.
---------------------------------------------------------------
   Sáng sớm hôm sau, bọn Tuyết Linh vẫn lên đường như dự định nhưng có điều thay đổi là có Mộ Dung Tần đi chung và......bọn họ thúc ngựa phi như điên!
   Suốt dọc đường bọn họ không ăn không uống, không nghỉ ngơi gì mà chỉ biết lao nhanh về phía hoàng cung.
   Cuối cùng, công sức của bọn họ cũng được đền đáp. khi trời vừa ngả về đêm khoảng hai canh giờ, bọn họ đã về tới nhà của mình. Ai nấy về chỗ mik, Nguyên Phong về Đông cung, Tuyết Linh thì về Thiên Duyên cung của mình với thân xác tả tơi mệt mỏi và cái thí thí ê ẩm vô cùng của kình. Tru Liệt được người trong cung tiếp quản rất tốt, hắn được sắp xếp đưa đến Quý Liên cung-nơi nghỉ chân dành cho những vị khách quý của triều đình. Còn Mộ Dung Tần thì về Mộ Dung gia của mình trước là tạ tội với mọi người, sau là đoàn viên với họ.
   Đêm đó ai cũng ngủ ngon nhưng không biết bao nhiêu phong ba vẫn đang đợi họ phía trước......
   - Linh Linh, dậy! Dậy đi! - Tiếng gọi í ới của ai đó làm Tuyết Linh từ trong mộng đẹp tỉnh lại. Rống! Ai rảnh rỗi dám mò tới đây quậy phá nàng? Nàng bực dọc, xua tay nói:
   - Đi chỗ khác chơi! Bà đây dang ngủ.
   - Hừ.....Hôm nay là ngày chúng ta tiễn Ngọc Di lên xe hoa đó. Ngươi định nướng dếnbao giờ đây? - Ngân Nhi.
   Vừa nghe đến câu "tiễn Ngọc Di lên xe hoa", Tuyết Linh liền bật dậy ngay nói:
   - Người đâu! Chuẩn bị quần áo, nước tắm cho ta!u
   Bọn nha hoàn"dạ" một tiếng rồi bắt tay vào làm ngay. Tuyết Linh giọng còn mớ ngủ nói:
   - Ngân Nhi à, thời gian ta vắng mặt có chuyện gì xảy ra không?
   - À....Tiêu Thanh Mai trốn ngục rồi. Vì chuyện này mà hoàng thượng rất tức giận. Nhưng vì các ngươi đã về, lại còn chuyện hôn nhân đại sự của Huỳnh Lưu nên ngài đã nhanh chóng quên đi chuyện ấy.
   - Ra vậy....- Tuyết Linh có linh cảm không tốt về việc Tiêu Thanh Mai trốn ngục. 
------------------------------------------------
   Hôn lễ diễn ra vào trời tối. Ngọc Di khi đó trong bộ hỉ phục đỏ thắm, tóc bới công phu cài mũ phượng trong rất đẹp khiến Tuyết Linh và Ngân Nhi há hốc mồm bì con bạn của các nàng lạ quá!
   Các quan đại thần đều có mặt đông đủ, đại sảnh cử hành hôn lể đông đút và tiếng xì xầm nhiều không ngớt
   - Nhất bái thiên địa.
   - Nhị bái cao đường.
   - Phu thê giao bái.
   Người chủ trì hôn lễ hô lên, cuộc hôn nhân này diễn ra êm xuôi làm Tuyết Linh thở phào nhẹ nhõm. Nàng không muốn Ngọc Di lại giống như mình khi đó, bị sỉ nhục trước toàn dân như vậy....
   Dòng suy nghĩ của nàng bị cắt ngang bởi câu nói:
   - Mời tân nương vào tân phòng.
   Ngân Nhi nghe xong liền nở nụ cười bí hiểm. Hai tay nàng xoa lại với nhau, ánh mắt mãi cũng không dời bóng lưng áo đỏ của Ngọc Di, khuônmatwj này thật sự...phải nói là rất gian a!!! (Shizu: Éc! Chết, Ngân tỷ sắp bày trò rồi!!! Di tỷ mau mau trốn đi!!!!)
    Huỳnh Lưu bị một số quan lại giữ lại uống rượu, chúc phúc,...tẻ nhạt làm hắn phát ngán. Hắn bây giờ chỉ muốn ở cùng với Ngọc Di thôi! Có gì phiền hà, khó khăn chăng?
    Sau khi vất vả xoay trở, cố gắng đuổi khánh của mình, Huỳnh Lưu cuối cùng cũng rảnh rang. Hắn liền nhân cơ hội đoa mà chuồn êm vào tân phòng của mình.
   Ngân Nhi thấy mục tiêu đã vào tròng liền kéo Tuyết Linh nói nhỏ:
   - Con mồi đã vào vị trí, chúng ta đi thôi!
   - Ừ. - Tuyết Linh.
   Vậy là cả hai bèn lẳng lặng, nhẹ nhàng, cẩn trong bám theo sau Huỳnh Lưu cùng với nụ cười rất ư là rợn người!
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.