Tiết học kết thúc sớm hơn dự định, nó về nhà mang theo tâm trạng buồn chán:Reng......reng ....reng
-Cô chủ, cô có điện thoại, hình như là của phu nhân ạ!
-MẸ?????? MẸ GỌI LÀM GÌ NHỈ?
Bắt máy từ quản gia, cô cất giọng ngọt ngào như mía lùi:
-Mẹ thân yêu, gọi cho con có chuyện gì thế ?
-Mẹ gọi để kiểm chứng xem con còn sống hay đã chết!
-Mẫu thân cứ đùa hoài à!
-Con nhóc này, ở bên đó chơi vui lắm hay sao mà dạo này không gọi cho bà già này một cuộc hả?????????
-Mẹ sai rồi, mẹ còn trẻ thế, sao gọi là bà già được, mà con sang đây để học chứ có chơi đâu?
-Cô mà chịu học đàng hoàng tử tế thì trời có mà sập
-Mẹ, sao mẹ lại nghĩ con gái mình như thế?
-Không được quậy phá nghe chưa?, ở bên đấy cố sống cho tốt...
-Con quậy gì đâu?
-Cẩn thận đấy!
-Mẹ...mẹ nói thế là có ý gì vậy?
-Không có gì, chỉ là nhắc con bảo vệ sức khỏe! Cũng đừng ham chơi quá, chú tâm vào học hành nghe chưa?
-Con của mẹ là thiên tài mà, mẫu thân cứ yên tâm, bố vẫn khỏe chứ mẹ?
-Rất khỏe là đằng khác, con đừng lo lắng nhiều quá! Không tốt
-Con biết rồi! Yêu mẹ nhất!
-Mẹ cúp máy đây!
-Vâng!
Nó gập máy, thở phào nhẹ nhõm, mẹ nó thật đáng sợ
-Giỏi nhỉ? Không quậy cơ đấy! Nguyệt Anh từ căn phòng bên cạnh ló đầu ra
-Học hành đàng hoàng tử tế, cái này nghe sao quen quá ta? Phía trên Linh Chi cũng ló ra
-2 bà, nghe hết rồi sao?
-Mi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-dai-tieu-thu-tinh-nghich/265719/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.