*Lonely lonely lonely way...* - Tiếng chuông điện thoại reo lên.
(Whalien 52 - BTS)
_Nhật Nam, con phải không?
_Vâng.
_Mẫn Nhi có ở đó không?
_Không có.
_Chuyện gì vậy mẹ?
_Mẫn Nhi...mất tích rồi...!
_...!
Chiếc điện thoại liền bị quăng lên giường, chỉ còn nghe tiếng bước chân và tiếng cửa đóng lại một cách vội vã.
_Nhật Nam? Con đâu rồi? Nhật Nam!!!
-------------------------
Trong lúc đó, tại Trịnh gia, lúc 21h57.
"Ông chủ, vẫn không thấy tiểu thư ở đâu ạ" - Một tên vệ sĩ cung kính nói.
"Mau tìm kiếm thêm ở các nơi khác" - Ông Trịnh kiềm nén cơn tức giận, bình tĩnh ra lệnh.
"Nguyệt Nhi đâu rồi?" - Bà Trịnh lo lắng đến sắp khóc.
"Yên tâm, anh nhất định sẽ đem nó về cho em" - Ông Trịnh an ủi.
---------------------
Tại một căn nhà hoang ở khá sâu trong rừng.
"Tao kêu bọn mày bắt một đứa thôi mà, sao giờ thành hai đứa rồi?"
"Thưa tiểu thư, tại chúng em thấy có hai đứa, với em bị cận mà quên đem theo kính nên không phân biệt được, đành bắt luôn hai đứa" - Tên to con trả lời.
"Hmm... Thôi cũng được, dù sao thì con bé này cũng có thể lợi dụng được chút đỉnh" - Cô gái nhìn vào Mẫn Nhi, sau đó cười nham hiểm.
"Tiền đây, mau cút hết cho tao"
----------------------
Nhật Nam gọi cho vệ sĩ nhanh chóng tìm kiếm Mẫn Nhi. Hiện giờ anh ngồi tại nhà để chờ tin tức, trong đó anh luôn luôn liên lạc với ba mẹ. Có thể đây là cuộc trò chuyện với gia đình dài nhất đối với anh.
*Ding dong*
Tiếng chuông cửa vang lên, Nhật Nam ngó đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-dai-tieu-thu-tinh-nghich-va-tam-dai-thieu-gia-sieu-quay/535580/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.