Editor: Mộc Biết được hai đầu mối quan trọng này, Phương Viễn Hàng nổi cả da gà, “Sa Xuân vậy mà cũng biết giết người ư? Còn dám dùng xi măng lấp thi thể nữa? Tháng 6 là khoảng thời gian bộ nhạc cụ dân tộc chuyển từ trụ sở cũ sang trụ sở mới, khoảng thời gian đó tính ra cũng là lúc Sa Xuân khá rảnh rỗi, cô ta liền…” Phương Viễn Hàng thở dài một hơi, “Lần trước chúng ta xem đoàn nhạc cụ dân tộc biểu diễn, người khi đó nhìn thấy đã là phạm nhân giết người rồi! Sư phụ…” Minh Thứ biết Phương Viễn Hàng muốn nói gì. Lúc ấy y chú ý đến Sa Xuân, không phải vì ngửi được mùi án mạng trên người Sa Xuân, chỉ là đối với kẻ ngoài nghề dốt đặc về âm nhạc, bị khí chất lúc đàn tấu cổ tranh của Sa Xuân hấp dẫn. “Không nhất định là Sa Xuân tự tay sát hại Vu Chấn.” Tiêu Ngộ An nói: “Natri xyanyua và siết cổ không giống nhau, siết cổ nhất định phải được thực hiện bởi người khác, trên mặt pháp y học thì treo cổ tự tử và siết cổ cũng khác biệt rõ rệt. Với cả natri xyanua không hẳn phải bị người khác bỏ thẳng vào miệng. Chẳng qua, cũng chỉ có thể là Sa Xuân mới giúp Vu Chấn ‘giải quyết hậu quả’. Thời gian tử vong của Sa Xuân có thể khẳng định là vào chủ nhật, bên Vu Chấn thì khó mà khẳng định nếu chỉ khám nghiệm tử thi, nhưng Tiểu Chu kiên định là vào khoảng giữa ngày 21 đến 22.” Chu Nguyện gật đầu, “Đúng thế!” “Tôi cũng nghĩ như vậy, thứ bảy và chủ nhật đều là ngày nghỉ, thời gian tử vong của bọn họ biểu đạt một thông tin.” Tiêu Ngộ An nói: “Bọn họ đã sống từ thứ hai đến thứ sáu, lại không sống được qua thứ bảy và chủ nhật —— bọn họ chưa thể nghỉ ngơi, bọn họ không hề có ngày nghỉ.” Đây chính là suy đoán của Chu Nguyện, tên nhỏ con từ trước nay đều mang tâm tính hướng nội cũng không nhịn được kích động nói: “Hai lớp hàm nghĩa —— chăm chỉ làm việc, coi ngày nghỉ như ngày làm việc, cho nên không có ngày nghỉ; chết vào cuối tuần, cũng là không có ngày nghỉ!” “Đây là tính nghi thức về thời gian.” Tiêu Ngộ An lại nói: “Cả hai vụ án này đều thể hiện tính cấp tiến, Minh đội sẽ phân tích kỹ hơn.” Minh Thứ tiếp lời, “Sa Xuân chết ở tập đoàn tạp kỹ, khả năng có hai nguyên nhân, thứ nhất nó nằm ở khu vực đang phát triển, bị giới hạn bởi nhân tố khách quan, gây bất lợi cho quá trình điều tra của cảnh sát, thứ hai là có lẽ Sa Xuân cố tình khiến đồng nghiệp đứng ngồi không yên, cho dù Khuất Tinh không làm chuyện đó, thì người ở bộ nhạc cụ dân tộc vẫn sẽ sợ hãi. Nhưng ngược lại Vu Chấn, ông ta chọn trường dạy nghề chỉ vì nơi đó vắng vẻ, tạm thời tôi chưa phát hiện ra là ông ta có suy nghĩ dùng cái chết trả thù ai hay không. Quan hệ nhân mạch của Vu Chấn thật sự quá hẹp, gần như cắt đứt liên lạc với người ở quê trấn Tầm Xuyên, toàn bộ tác phẩm đều giao cho Lưu Quang, Lưu Quang sẽ làm việc với công ty truyền hình điện ảnh bên ngoài, bản thân Vu Chấn quanh năm suốt tháng chỉ ở trong căn phòng nhỏ của mình, quả thực có thể tiếp xúc được không bao nhiêu người. Còn chuyện dùng xi măng lấp thi thể…” Phương Viễn Hàng giơ tay, “Sư phụ, em có ý kiến.” Minh Thứ đảo mắt một vòng, “Ừm, vậy cậu nói xem.” “Anh nói một trong số mục đích mà Sa Xuân chọn tập đoàn tạp kỹ, là khiến đồng nghiệp sống trong bất an, đây là Sa Xuân đang trả thù những đồng nghiệp đã từng bắt nạt cô ta. Em cảm thấy trong hành vi của Vu Chấn thật ra cũng có yếu tố trả thù, vả lại phạm vi trả thù còn rộng hơn.” Phương Viễn Hàng nói: “Xi măng lấp thi thể, mọi người không cảm thấy khi nghe cái này đã khiến người ta sợ hãi sao? Có phải ông ta dùng cách này để trả thù xã hội hay không?” Minh Thứ nghĩ ngợi, rồi cười nói: “Đầu óc ngày càng nhạy bén đấy.” Phương Viễn Hàng nói: “Vụ án lấp thi thể bằng xi măng trước kia, toàn bộ đều là vì hung thủ muốn che giấu sự thật tội ác, cản trở quá trình phá án của cảnh sát. Trong vụ án này, bản thân Vu Chấn chính là một nửa hung thủ, ông ta căn bản không cần phải che giấu sự thật tội ác.” “Vu Chấn là ngộ độc natri xyanua, dùng xi măng lấp thi thể, mới có thể khiến người khác cho là ông ta bị sát hại. Dùng xi măng lấp thi thể nói không chừng cũng là để lừa chúng ta, nhưng còn có một khả năng khác.” Minh Thứ nói: “Vu Chấn mong muốn là ‘Đời đời bất hủ’. Tác phẩm của ông ta không ai hỏi han đến, nhưng thân thể của ông ta có thể ‘Đời đời bất hủ’ trong xi măng.” “Vùi dưới bùn nước thi thể cũng sẽ hư thối.” Hình Mục thân là pháp y, đối với chi tiết kiểu này cũng cực kỳ năng nổ, nói xong còn len lén liếc Minh Thứ một cái, thấy Minh Thứ đang nhìn mình, thì vội rụt đầu lại. “Em biết.” Minh Thứ cũng không phải mù tịt về pháp y, loại kiến thức căn bản này không cần Hình Mục nhắc đến, “Ý của em là, Vu Chấn cho rằng mình có thể dùng cách này thực hiện ‘Đời đời bất hủ’.” Dịch Phi nói: “Trước tiên khoan hẵng suy đoán về ý đồ dùng xi măng lấp thi thể, chúng ta có bàn luận nhiều hơn nữa, thật ra đều là ‘Schrödinger xi măng’. Hai người biết chân tướng đều đã chết rồi, ai biết bọn họ là muốn ‘Đời đời bất hủ’, hay là trả thù xã hội, hay chỉ muốn tạo hiện trường giả thành bản thân bị sát hại. Hiện giờ quan trọng nhất là tìm kẻ đã giúp đỡ Sa Xuân ‘tự sát’ kia. Người này là ‘đồng loại’ của Sa Xuân, TA có phải cũng đang tìm kẻ giúp đỡ TA ‘tự sát’ không? Nếu như phân tích của chúng ta sát với sự thật, đây quả thực là một bộ bài domino tuyệt vọng.” Tiêu Ngộ An nói: “Không chỉ phải tìm người liên quan đến cái chết của Sa Xuân, mà còn phải lật lại quá khứ, tìm được người mà Vu Chấn sát hại.” Phòng họp lập tức yên tĩnh, Phương Viễn Hàng nhỏ giọng nói: “Đúng nha, Vu Chấn không phải ‘ngọn nguồn’, trước đó nhất định cũng có một ‘kẻ tự sát’ tuyệt vọng, trước ‘kẻ tự sát’ này có khi còn có, trước nữa còn có…” Dịch Phi thở dài, “Cậu đừng còn có còn có nữa.” Minh Thứ nhìn về phía Tiêu Ngộ An, “Tiêu cục, anh khẳng định Vu Chấn không phải ‘ngọn nguồn’ sao?” Tiêu Ngộ An nói: “Tôi không khẳng định.” Các đội viên khe khẽ bàn luận. “Vu Chấn 40 tuổi, xem qua tiểu sử từ nhỏ đến lớn của ông ta, kinh nghiệm của ông ta cũng nhiều hơn Sa Xuân, bởi vậy sản sinh ra bất cứ suy nghĩ cực đoan, vặn vẹo cũng không lạ, vả lại khả năng chịu đựng của ông ta cực kỳ lớn, xem qua hàng loạt tài liệu trên các phương diện liên quan đến xã hội, luân lý, tâm lý học, phạm tội, ông ta có thể là ‘ngọn nguồn’.” Tiêu Ngộ An ngừng một lát rồi nói: “Nhưng không thể loại trừ điều này, ông ta bị người khác tác động. Tôi vừa mới nói, hai vụ án này có tính cấp tiến. Tập đoàn tạp kỹ là địa điểm không tệ để gây án, nhưng bên cạnh hồ nước thì tuyệt đối không phải nơi tốt để giấu xác, Sa Xuân bị chôn ở chỗ ấy, vốn mong sẽ sớm bị phát hiện. Điểm này chênh lệch rất lớn với vụ án của Vu Chấn.” Minh Thứ nói: “Nói cách khác, nếu như Vu Chấn cũng giúp đỡ sát hại người nào đó, người này sẽ bị giấu càng sâu? Chúng ta càng khó tìm ra được?” Từ Xuân đã gấp rút trở về từ trấn Tầm Xuyên, khẽ thì thầm với Tiêu Mãn bên cạnh: “Khó xơi rồi đây. Thời gian án mạng càng kéo dài, thì càng khó điều tra phá án.” Tiêu Mãn đang định gật đầu, thì bị Tiêu Ngộ An gọi. “Quyển sổ thứ tư của Vu Chấn chưa dùng hết, chữ viết trong đó rõ ràng phát sinh biến đổi. Tiểu Tiêu đã giám định ra thời gian ước chừng chưa?” Tiêu Mãn vội vàng đứng dậy, “Tôi đã kiểm tra đối chiếu với công việc của Vu Chấn, so sánh nội dung trên quyển sổ, chữ viết đã phát sinh biến đổi rõ rệt khoảng tháng 12 năm ngoái.” “Vu Chấn chuyển đổi công việc, không còn viết kịch bản truyền hình điện ảnh là vào tháng 9 năm ngoái.” Minh Thứ nói: “Chủ nhiệm Vu Chấn có nói, sau khi Vu Chấn chuyển đổi công việc thì mặc dù tiền lương có tăng, nhưng cũng không vui vẻ gì, tinh thần vẫn rất sa sút.” Tiêu Ngộ An nói: “Khoảng thời gian này cần phải cẩn thận loại trừ thử, nếu như Vu Chấn là bị người khác tác động, vậy rất có thể là ở trong khoảng thời gian này. Mặt khác, lo lắng vừa nãy của Viễn Hàng rất dư thừa.” Phương Viễn Hàng chợt ngẩng lên, “Hả?” “Suy nghĩ của tôi giống với Tiêu cục.” Minh Thứ ngồi nghiêm chỉnh, “Domino chỉ cần ngã xuống một quân, một dãy đằng sau sẽ liên tiếp ngã xuống. Nhưng giết người là chuyện dễ như bỡn vậy sao? Domino thì con nào cũng giống nhau, nhưng con người lại là cá thể biến đổi khôn lường, có tâm tư khác biệt, có yêu cầu khác biệt. Thi thể Vu Chấn bị giấu hơn hai tháng không bị phát hiện, là kết quả của nhiều phương diện nhân tố cùng tác động. Đừng nên quên, Vu Chấn và Sa Xuân đều có yêu cầu, nếu như không có yêu cầu bọn họ hoàn toàn có thể tự sát bình thường. Còn có một điểm, có rất nhiều người cố gắng phấn đấu nhiều năm nhưng không có kết quả, có thể biến bọn họ thành ‘đồng loại’ của mình, khiến bọn họ giết mình, sau đó bị ‘đồng loại’ kế tiếp giết chết, đây là chuyện có xác suất rất thấp. Cho nên mặc dù trên lý thuyết, trước Vu Chấn có thể có vô số người, nhưng tôi không tin phía trước ông ta thật sự có vô số người. Bây giờ hướng điều tra của chúng ta chia làm hai nhánh lớn là đủ rồi, một là Vu Chấn, hai là Sa Xuân.” Minh Thứ nói xong thì liếc nhìn Tiêu Ngộ An, Tiêu Ngộ An khẽ gật đầu. Minh Thứ lại nói: “Quan hệ nhân mạch của Sa Xuân mặc dù rộng hơn Vu Chấn, nhưng cũng không rộng bao nhiêu lắm. Người cô ta có thể tiếp xúc một là đồng nghiệp ở tập đoàn tạp kỹ, hai là đội ngũ giảng viên và học sinh ở ‘Kiêm Gia Bạch Lộ’. ‘Đồng loại’ này chắc chắn xuất phát từ hai nhóm này. Còn Vu Chấn thì mới vừa nói xong, chú trọng điều tra người từng tiếp xúc và hành tung của Vu Chấn vào tháng 12 năm ngoái. Còn có, chất natri xyanua này mặc dù phổ biến, nhưng cũng không phải ai cũng có thể kiếm được. Là bản thân Vu Chấn lấy từ nơi nào? Hay là quân ‘bài’ phía trước ông ta để lại?” Việc này tương đương với chuyện vẽ ra hai đường rõ ràng, Phương Viễn Hàng viết “vèo vèo” một trận trong sổ, tràn đầy nhiệt huyết. Vụ án điều tra được đến mức này, cuối cùng lại ùa ra một tầng mây dày đặc, những điểm đáng nghi không tưởng tượng nổi trong vụ án Sa Xuân và Vu Chấn kia rốt cuộc lại phù hợp giải thích logic. Nhưng giống như Dịch Phi nói, bọn họ là những quân domino tuyệt vọng, là sự đấu tranh cuối cùng của kẻ tuyệt vọng. Cuộc họp phân tích vụ án sẽ lại được tổ chức, chắc chắn sẽ khiến mọi người cảm thấy nặng nề. “Thật ra có một điểm em vẫn còn canh cánh.” Các đội viên dần rời đi, phòng họp chỉ còn lại Minh Thứ và Tiêu Ngộ An, Minh Thứ chống má nói: “Tạm thời không bàn đến kẻ trước Vu Chấn hay sau Sa Xuân, chỉ nói làm thế nào Vu Chấn để mắt đến Sa Xuân? Người bên Lưu Quang nói Vu Chấn học đàn cổ tranh vì để chuẩn bị viết kịch bản cổ trang sau này, sau khi chuyển đổi công việc Vu Chấn quả thực kiếm được nhiều tiền hơn chút, có vốn liếng đi học đàn cổ tranh. Nhưng em luôn cảm thấy thật trùng hợp. Vu Chấn là đến ‘Kiêm Gia Bạch Lộ’ mới gặp mục tiêu là Sa Xuân, hay là đã nhắm Sa Xuân là mục tiêu, rồi mới đến ‘Kiêm Gia Bạch Lộ’? Cái quan hệ nhân quả này rất quan trọng.” “Em lại tìm chuyện không đáng kể để ngoáy sâu vào à.” Tiêu Ngộ An cười cười, giọng nói rõ ràng khác với khi họp ban nãy, ít uy nghiêm đi, thêm nhiều ôn nhu chút, mà ngay cả lời dạy bảo cũng mang một ít dung túng, “Nói với em bao lần rồi, phải thay đổi thói quen này đi.” Minh Thứ ấm ức, “Chú trọng chi tiết đâu có sai, manh mối ẩn giấu bên trong chi tiết, nhất là kiểu vụ án như này, không đào xới chi tiết căn bản không thể điều tra được.” “Đào xới chi tiết cũng phải tìm đúng đối tượng.” Tiêu Ngộ An nói: “Giống như em để ý tới tay Khuất Tinh, để ý đến tủ lạnh Sa Xuân, đây đều là chi tiết đáng để đào xới.” Minh Thứ mím môi, y thấy, quá trình giao thiệp của Vu Chấn và Sa Xuân, cũng là chi tiết đáng nghiên cứu. “Nhưng chỗ vừa nãy em băn khoăn, dù băn khoăn thế nào đi nữa cũng không có ý nghĩa gì cả.” Không đợi Minh Thứ phản bác, Tiêu Ngộ An đã nói: “Vì hai người trong cuộc đều đã chết, Dịch Phi nói xi măng lấp thi thể là ‘Schrödinger xi măng’, thật ra chi tiết em muốn bắt lấy cũng là ‘Schrödinger gặp gỡ’. Đồ đệ của em rõ ràng là bị em ảnh hưởng.” Minh Thứ “Ừ” một tiếng, “Phương Viễn Hàng suy nghĩ nhiều lắm, dù sao cũng tốt hơn là không chịu động não. Cảnh sát hình sự trẻ tuổi chỉ sợ đầu óc chậm chạp, đợi người khác mớm manh mối cho ăn thôi.” “Đúng, Phương Viễn Hàng cắn chi tiết thế nào cũng không thành vấn đề. Nhưng em thì không được.” Tiêu Ngộ An nghiêm mặt nói: “Em là tổ trưởng tổ trọng án, em phải nắm bắt điều tra toàn diện. Vấn đề chi tiết thế này, thì để đồ đệ nhỏ của em suy nghĩ đi, cậu ta suy nghĩ được càng nhiều càng tốt, nhưng nếu em hao phí quá nhiều tâm tư cho những chi tiết kiểu này thì không cần thiết.” Minh Thứ vỗ trán, hồi lâu mới nhả ra một câu: “Cái này thật mẹ nó ‘Tiêu chuẩn kép*’!” *Tiêu chuẩn kép: chính mình làm gì cũng đúng, người khác làm gì cũng đều là sai. Tiêu Ngộ An cười, “Người không ‘tiêu chuẩn kép’ thì không tồn tại.” Minh Thứ liếc mắt, “Thật á? Anh lấy thử một ví dụ xem?” Tiêu Ngộ An nói: “Anh thấy đầu óc em cũng lanh quá đó.” Minh Thứ giả ngu, “Gì cơ? Em chỉ bảo anh lấy thử một ví dụ thôi mà.” “Bắt anh lấy cái ví dụ?” Tiêu Ngộ An thở dài, “Không phải em muốn nghe anh khen em à?” Minh Thứ lúc này không giả vờ nữa, “Vậy anh khen đi.” Tiêu Ngộ An khẽ động ngón tay, “Lại đây.” Minh Thứ vội vã tiến tới, kết quả lời hay không được nghe, hôn cũng không có lấy một cái, ngược lại mặt bị bóp chặt. “Anh!” Mặc dù khuôn mặt không bị bóp đau, nhưng Minh Thứ không ngờ Tiêu Ngộ An biết nhân lúc này trêu mình, “Quá thể nha, Tiêu cục.” Tiêu Ngộ An dọn xong đồ trên bàn, nhẹ xoa đầu Minh Thứ, cười nói: “Mau đi bận bịu vụ án đi.” Minh Thứ quay người, “Tiêu cục, anh đi đâu thế?” “Có chút việc.” Tiêu Ngộ An nói. “Việc gì?” Đứng trên góc độ cấp dưới, Minh Thứ hỏi như vậy đúng là không ổn, nhưng đứng ở phía người nhà, nhất là góc độ vợ chồng, câu hỏi của Minh Thứ quá là bình thường luôn. Tiêu Ngộ An cười, “Lát nữa có một bữa tiệc.” “Ơ!” Minh Thứ nhướn cao lông mày, “Vụ án còn đang bế tắc, vị phật tôn này còn nhớ đến tiệc tùng à? Nào nào nào, nói thử cho cấp dưới vẫn đang vật lộn điều tra trên tuyến đầu, là tiệc của con khỉ nào?” Phương Viễn Hàng quên cái bật lửa trong phòng họp, vội chạy về lấy, vọt tới cửa thì nghe thấy sư phụ cậu chất vấn lãnh đạo trực tiếp muốn đi dự tiệc của con khỉ nào, vội vã thắng gấp một cái. Tiêu Ngộ An nói: “Là Lý cục.” Phương Viễn Hàng: “Phụt ——” Quảng cáo REPORT THIS ADRIÊNG TƯ Minh Thứ nghiêng người, “Ai ở ngoài cửa thế?” Phương Viễn Hàng biết không thể tránh được, ló ra nửa người, “Sư phụ, Tiêu cục, là em, nhưng em chưa nghe thấy gì cả.” Minh Thứ lấy cái bật lửa trên bàn ném qua, “Chớ đi nói lung tung đấy.” Phương Viễn Hàng gật đầu lia lịa, “Chuyện anh nói Lý cục là con khỉ, em sẽ giữ kín trong bụng.” Minh Thứ: “…” Tiêu Ngộ An lười xen vào hai sư đồ khua môi múa mép này, trước tiên vỗ vai Minh Thứ, sau đó lại vỗ vai Phương Viễn Hàng, một câu cũng không nói, đã đi. Phương Viễn Hàng đợi nửa phút, “Sư phụ, Tiêu cục đây là ý gì?” Minh Thứ đi về hướng văn phòng tổ trọng án, “Đây là ý gì là sao?” “Tiêu cục anh ấy… Không nói một lời đã chuồn mất!” “Ai quy định anh ấy phải nói một câu mới được chuồn?” Phương Viễn Hàng nuốt nước bọt, “Anh vừa mới nói Lý cục là con khỉ mà.” Minh Thứ nheo mắt, “Không phải giữ kín trong bụng sao? Sao lại nhảy ra rồi?” “Không phải!” Phương Viễn Hàng nói: “Sư phụ, quan hệ của anh và Tiêu cục tốt như vậy từ khi nào thế? Đã có thể sau lưng gọi Lý cục là con khỉ!” Minh Thứ dừng bước, liếc Phương Viễn Hàng. Quảng cáo REPORT THIS ADRIÊNG TƯ Phương Viễn Hàng nói: “Hiện giờ em đã hơi hiểu Hình lão sư rồi.” Hình Mục, coi lãnh đạo như hồng thủy mãnh thú, có thể không nên trêu thì sẽ không trêu. “Bởi vì lãnh đạo như bọn anh đều không thể hiểu được.” Phương Viễn Hàng chốt đơn nói. Minh Thứ đang định mắng câu “Cút”, thì nghe dưới lầu truyền đến một trận tiếng động. “Minh đội, Minh đội đâu rồi?” Chưa thấy người đã thấy tiếng, Minh Thứ biết ngay, người đến là phó chủ nhiệm Lâm Hiệu của trung tâm nghiên cứu tâm lý cục thành phố. Trung tâm nghiên cứu tâm lý là bộ ngành mới chính thức thành lập mấy năm trước, trước khi thành lập, trong cục cũng không có cố vấn chuyên trách tâm lý, đôi khi có một vài vụ án cần tìm kiếm chuyên gia tâm lý trợ giúp, chỉ có thể hợp tác cùng mấy cơ quan tổ chức chuyên nghiệp nội thành, mặc dù đa số thời điểm đều hợp tác vui vẻ, nhưng xét cho cùng sự khác biệt về đơn vị dẫn đến lập trường cũng khác biệt, lúc đối mặt với vụ án khó giải quyết khó tránh khỏi xảy ra vấn đề. Trung tâm nghiên cứu tâm lý xuất hiện, giúp cảnh sát tuyến đầu, nhất là cảnh sát hình sự, đặc công không ít việc. Lâm Hiệu là thanh niên tuấn kiệt ở trung tâm, lớn hơn Minh Thứ không bao nhiêu tuổi, quan hệ với tổ trọng án không tệ, sau khi Hứa Ngâm bị Dịch Phi mang về, thì được đưa qua bên chỗ Lâm Hiệu ấy. “Lâm lão sư.” Minh Thứ đứng cạnh cầu thang, “Có chuyện gì thế?” Lâm Hiệu xưa nay không mặc cảnh phục, cũng không mặc đồng phục bác sĩ, khi trời nóng thì áo sơ mi quần tây, khi trở lạnh rồi thì mặc âu phục với áo bành tô, nhìn qua rất có cảm giác tinh anh. Quảng cáo REPORT THIS ADRIÊNG TƯ “Hứa Ngâm bên bọn anh đưa tới chạy trốn.” Lâm Hiệu nói. “Cái gì?” Minh Thứ nhíu mày, trung tâm nghiên cứu tâm lý và tổng đội đặc công nằm trong cùng một tòa nhà, cách cục trinh sát hình sự một đoạn, “Sao lại để cô bé chạy mất?” “Khoan gấp, đã tìm về rồi.” Trước khi Minh Thứ chất vấn, Lâm Hiệu đã nói: “Nhưng cô bé này hoàn toàn không chịu phối hợp, nằng nặc đòi gặp cậu.” Minh Thứ biết vấn đề tâm lý của Hứa Ngâm vô cùng nghiêm trọng, nhưng lúc này căn bản y không thể phân thân đến tâm sự với Hứa Ngâm được. Vả lại, y là một cảnh sát hình sự, mặc dù từng tiếp xúc với nghiên cứu tâm lý tội phạm, nhưng trình độ chuyên môn còn xa so với mấy người chuyên gia bên trung tâm nghiên cứu Lâm Hiệu. “Bây giờ tôi làm gì có thời gian?” Minh Thứ nói. Lâm Hiệu bình tĩnh nói: “Hứa Ngâm nói trước khi cô bé ngửi thấy mùi xác thối ở trường dạy nghề, còn tìm được một cỗ thi thể khác.” “Má nó!” Phương Viễn Hàng nói: “Không phải chứ?” “Minh đội, Hứa Ngâm hôm nay chạy khỏi trung tâm, chính là vì tìm cậu đấy.” Lâm Hiệu nói: “Cô bé không chịu nói gì nhiều với tôi, bảo chỉ đồng ý nói cho cậu thôi.” Phương Viễn Hàng nhìn về phía Minh Thứ, “Sư phụ?” Minh Thứ đắn đo một hồi, “Nói với Dịch Phi một tiếng, anh qua trung tâm xem thử, sẽ quay lại nhanh thôi.” Trung tâm nghiên cứu tâm lý mặc dù nằm trong tổng đội đặc công, nhưng phong cách hoàn toàn khác biệt, quá mức yên tĩnh. Quảng cáo REPORT THIS ADRIÊNG TƯ Tay phải Lâm Hiệu cầm tay nắm cửa, thấp giọng nói: “Cô bé ở bên trong, một lát nữa có bất kỳ chỗ nào cần tôi, cậu gọi một tiếng là được.” Trước khi mở cửa, Minh Thứ tưởng là bên trong phòng rèm cửa kín mít, rất ít ánh sáng, dù sao rất nhiều người có vấn đề tâm lý đều không thích ở nơi có quá nhiều ánh sáng. Sự thật lại là, trong phòng tràn ngập ánh sáng rộng rãi sáng sủa, Hứa Ngâm đang ngồi trên mặt thảm, mở to đôi mắt, cười hì hì nhìn y. Thật ra dáng vẻ Hứa Ngâm rất đáng yêu, nhưng nghĩ đến cô bé này thích mùi xác thối, còn ưa thích chơi trò tìm kiếm xác chết, Minh Thứ có cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng. “Chú đến rồi.” Hứa Ngâm đứng lên, chầm chậm chạy đến trước mặt Minh Thứ. Minh Thứ cúi đầu, nhìn thẳng tròng mắt hơi nhạt của cô bé, lát sau hỏi: “Lâm lão sư nói cháu có chuyện muốn nói với chú à?” Hứa Ngâm gật đầu. Minh Thứ kiên nhẫn nói: “Chuyện gì thế?” Hứa Ngâm lại cười, tiếng cười này cho dù ở trong căn phòng vô cùng sáng sủa, vẫn có thể mang mấy phần khiến người ta sợ hãi. Sau khi cười xong, cô bé dùng chất giọng non nớt đặc trưng của trẻ con nói: “Cháu thấy được quỷ.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]