Nụ cười của ta vẫn như cũ:
"Nếu như bỏ đi lập trường của hai nước, Đại Hãn chính là huynh đệ tốt nhất của Dận Không!"
Thác Bạt Thuần Chiếu nhìn ngọn lừa trại trước mặt chủng ta, nói:
"Đứng ờ lập trường hai nước, ngươi là đôi thủ mạnh nhất trong cuộc đòi của ta."
Ta ngửa đầu uống một hóp rượu lỏn, một dòng nhiệt lưu chảy thăng vào bụng ta:
"Ta không coi đại hãn là đôi thủ, chí ít hiện giò' thì không!"
Thác Bạt Thuần Chiếu dường như đã hiếm hàm nghía của câu nói, hắn thấp giọng nói:
"Nếu như ta thành công bình định được Đông Hồ, ngươi thành công bình định phương nam, có lẽ tinh cảm của chủng ta cũng tói hồi kết."
Ta mim cười nói:
"Ta chưa bao giò' nghi xa như Đại Hãn cả, ta quý trọng tất cả nhừng gì có ờ trước mặt, ta chi biết rằng đêm nay đại hãn là bằng hừu của ta, còn ngày mai, ta chưa từng suy nghi tói..."
Thác Bạt Thuần Chiếu thấp giọng nói:
"Ta và ngươi quả nhiên là khác nhau!"
Ánh mắt của hắn miên man bất định, trầm mặc hồi lâu rồi nói:
"Nếu như ta liên thủ vói các nước Hán, Tân, Tề, Hàn gây khó khăn cho ngươi, ngươi sẽ làm như thếTa ha ha phá lên cười, Thác Bạt Thuần Chiếu đã nói như vậy, thì đã chứng minh hắn từng có ý định như thế. Ta bình tình đáp:
"Các nước Hán, Tân, Tề, Hàn có dự tính riêng của họ, nếu như Đại Hãn vói một quốc gia còn dề, chứ liên thủ vói cả bôn nước thì thực sự là khó hon lên tròi."
Thác Bạt Thuần Chiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-cung-luc-vien-that-thap-nhi-phi/1555544/chuong-504.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.