Tào Duệ nhìn thẳng vào mắt ta, nói:
"Ngươi bây giờ hăn là hiếu được giừa chủng ta hoàn toàn khác nhau."
Ta gật đầu.
Tào Duệ nói:
"Có chuyện ta muôn ngươi biết, trí nhó' của nàng đã dần dần khôi phục. Cuôi cùng chủng ta cũng thấy được hi vọng trờ về quê hương, chủng ta sẽ không đế cho bất cứ người nào phá hỏng nó, hon nừa nàng cũng sẽ không theo ngươi ròi đi. Ngươi là người có lý trí, muôn chọn cách nào, ta hi vọng ngươi có thế suy nghi cấn thận."
Trước mắt đột nhiên tôi sầm, thân thế ta bị một lực đấy đánh trúng, bay ngược ra phía ngoài cửa động. Đến khi ta kịp phản ứng lại, thân thế đã roi vào trong sương mủ một lần nừa.
Trong lòng ta không còn chút sợ hãi nào, bòi vì ta tin tường minh chắc chắn sẽ không chết, Huyền Anh và Hoàn Tiếu Trác cũng như vậy.
Ta roi xuống đầm nước ấm áp, rất nhanh liền đi lên bờ. Bên đầm nước hoa cỏ xanh mượt, gió đêm thốỉ nhẹ, một thiếu nừ mặc đồ trắng ngồi trong biến hoa đang chăm chủ choi đàn cố. Mây mủ vòn quanh nàng, nàng như tiên tử giáng trần, vừa chân thực và xa xôi, chính là Khinh Nhan đã lâu không gặp.
Ta ngơ ngác đứng tại chồ, sau khi trải qua nhừng chuyện vừa rồi, suy nghi của ta roi vào tình trạng hồn loạn. Đôi mặt vói người yêu ngày xưa thậm chí còn không biết nên nói gì.
Tiếng đàn đột nhiên ngừng lại, Khinh Nhan ngẩng đầu lên, quay về phía ta nờ nụ cười sáng lạn: "Chàng ngốc, nhừng lòi nói khéo léo thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-cung-luc-vien-that-thap-nhi-phi/1555536/chuong-496.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.