Yến Hưng Khải nói:
"Lợi ích giữa ta và Điền Tuân có rất nhiều điểm chung, cho nên cho tới nay chúng ta đều là đồng bọn tương đối tốt, nhưng đột nhiên phát sinh một việc đã làm thay đổi quan hệ của chúng ta…"
Ánh mắt Yến Hưng Khải trở nên có chút hoang mang, rơi vào sâu trong hồi ức của chuyên cũ:
"Ta cùng Điền Tuân nhờ cơ duyên xảo hợp chiếm được một bộ phận của Tàng Bảo đồ Mâu thị, sự xuất hiện của tấm Tàng Bảo đồ này đã làm cho quan hệ không gì phá nổi giữa chúng ta xuất hiện vết rách, ngoài mặt chúng ta đã thương lương đem tấm Tàng Bảo đồ này giấu đến một nơi bí ẩn, nơi đó chỉ có hai người chúng ta biết, nhưng sau lưng chúng ta lại chọn dùng các loại thủ đoạn để nghĩ chiếm đoạt bảo đồ làm của riêng.
Điền Tuân cử báo cho Tuyên Long Hoàng việc ta tham ô, định lợi dụng triều đình lật đổ ta, may mà người bên cạnh hoàng huynh đúng lúc báo cho ta biết, ta hủy đi toàn bộ cái gọi là chứng cứ của Điền Tuân, sau đó lại lợi dụng người nhà của hắn để uy hiếp Điền Tuân, Điền Tuân hại ta không được, ngược lại bị ta đưa vào ngục…"
Khóe môi Yến Hưng Khải nở một nụ cười mỉm đắc ý.
Lúc này ta mời hiểu Điền Tuân vì sao lại từ nhất đại diêm thương giàu nhất thiên hạ sa vào cảnh tù tội lưu lạc biên hoang. Thì ra trong đó lại có nhân quả như vậy. Yến Hưng Khải và Điền Tuân hiển nhiên cũng không là người lương thiện gì, Điền Tuân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-cung-luc-vien-that-thap-nhi-phi/1555517/chuong-477.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.