Liên Việt giống như một con gà chọi bị bại trận, ủ rũ cúi đầu đi tới bên giường ngồi xuống nói :
"Vô công không bất thọ lộc, ngươi tới tìm ta là có chuyện gì?"
Ta mỉm cười nói :
"Tìm ngươi đương nhiên là muốn ngươi giúp ta trộm mộ!"
Liên Việt lắc đầu nói :
"Ngươi đi tìm người khác đi, ta đã rửa tay làm người ngay thẳng rồi. "
Ta cười lạnh nói :
"Số tiền của Yến quốc Vệ Tử Việt ngươi đã tiêu hết rồi hay sao?"
Liên Việt sắc mặt không khỏi biến đổi, thất thanh nói :
"Ngươi. .. "
Ta cười nói :
"Ngươi thân là người Yến quốc, vậy mà dám động tới mộ của tướng quốc, trong thiên hạ còn chuyện gì ngươi không dám làm?"
Liên Việt cúi đầu thấp hơn, nói :
"Ngươi muốn mật báo?"
Ta cười nhạt nói :
"Nếu như ngươi muốn mật báo, ta còn ở chỗ này nói chuyện với ngươi ư?"
Liên Việt nói :
"Nói nghe một chút. "
Ta đứng dậy đóng cửa phòng, đi qua đi lại trong phòng vài bước, mới nói :
"Ta muốn ngươi giúp ta trộm mộ táng của Yến Nguyên Tông. "
Khuôn mặt béo phi của Liên Việt run lên một cái, đôi mắt chợt co rút lại, hắn thấp giọng nói :
"Ngươi điên rồi, Yến Nguyên Tông vẫn còn chưa hạ táng. "
Ta cười lạnh, nói :
"Sẽ hạ táng, ngày hạ táng cũng chính là ngày chúng ta vào trong mộ. "
Liên Việt âm tình bất định, hồi lâu mới nói :
"Chuyện này độ khó quá lớn, ta sợ rằng không thể giúp ngươi. "
Ta nhìn thẳng vào hai mắt Liên Việt, nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-cung-luc-vien-that-thap-nhi-phi/1555336/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.