Ta hướng nàng giới thiệu :
"Đoạn cô nương chính là Đại hán quốc sư!"
Tinh Hậu gật đầu, mỉm cười nói :
"Quả nhiên là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, hoàng huynh của ta nhãn lực rất tốt. "
Lúc này thân ảnh của U U lại xuất hiện trong đám người, ta rời đi ôm lấy cánh tay của nàng, thấp giọng nói :
"Ngươi chạy đi đâu vậy?"
U U quỷ bí cười, bám vào tai ta nhỏ giọng nói :
"Đương nhiên là đi làm chuyện người hài lòng nhất!"
Ta đang muốn truy hỏi, thì thấy phía trước đột nhiên trở nên ồn ã, có rất nhiều người mừng rỡ .
U U nhẹ giọng nói :
"Ngươi xem, biểu huynh của ngươi đã được thả ra rồi. "
Ta mừng rỡ trong lòng, hóa ra U U đi thả Hạng Đạt Sinh ra ngoài, ta thấp giọng nói :
"Ngươi giấu hắn ở chỗ nào?"
U U mỉm cười nói :
"Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, bọn phế vật kia có lục tung khắp nơi, cũng không nghĩ ra hắn bị giấu trong hoàng cung. "
Ta thắp giọng nói :
"Đa tạ ngươi. "
U U nhẹ giọng nói :
"Ngươi không cần cảm tạ ta, ta chỉ làm một việc mình phải làm mà thôi. "
Ước chừng qua nửa canh giờ, cổ nhạc trên quảng trường trỗi lên. Hán Thành Đế và cô mẫu Trường Thi cùng các thị nữ tiến ra ngoài, đi tới đài cao .
Bởi vì Hạng Đạt Sinh, bình an vô sự, trên mặt của cô mẫu ta đã xuất hiện nụ cười. Ta chú ý nhiều hơn tới Hán Thành đế, hắn năm nay năm mươi lăm tuổi, vóc người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-cung-luc-vien-that-thap-nhi-phi/1555282/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.