Thác Bạt Lục Châu nói :
"Thế nhưng mẫu phi ta nói. .. dựa theo quy củ của tộc nhân chúng ta, nếu như đêm tân hồn, trượng phu không ngủ cùng với thê tử, thì đại biểu cho việc hắn đã vứt bỏ thê tử của mình. .. "
Ta không biết Bắc Hồ lại có tục lệ như vậy, trong lòng nói thầm :
"Không phải chỉ là ngủ ư, có cái gì đáng sợ! Long Dận Không ơi Long Dận Không, chuyện gì ngươi chẳng trải qua, vậy thì sao phải sợ một tiểu cô nương?"
Nghĩ tới đây, ta cởi áo ngoài mỉm cười nói :
"Được! Chúng ta lên giường nghỉ ngơi. "
Thác Bạt Lục Châu dẫn đầu chui vào trong chăn, ta mặc nội y kéo chăn nằm xuống, ngủ cùng với một tiểu nữ hài đúng là một chuyện vô cùng mới mẻ với ta. Ta cố gắng duy trì một khoảng cách với nàng, mùi hương thơn nhàn nhạt trên người Lục Châu tỏa ra, truyền vào trong mũi của ta .
Ta thường ngày có thói quen không mặc y phục đi ngủ, bây giờ có cảm giác không được tự nhiên, xoay mình một cái lại chạm đúng chân của Thác Bạt Lục Châu. Thân hình nàng run lên một cái làm cho tim ta đập gia tốc .
Thác Bạt Lục Châu nói :
"Ngươi đã ngủ chưa?"
Ta gật đầu, nhưng mà lại nghĩ nàng đâu thấy động tác của ta, đành thấp giọng đáp :
"Ngủ rồi!"
Nói xong thì ta lại không khỏi thầm mắng mình ngu xuẩn, đang ngủ sao có thể trả lời? Tại sao ngủ cùng một cô bé, lại làm đầu óc của ta chậm chạp như vậy .
Thác Bạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-cung-luc-vien-that-thap-nhi-phi/1555247/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.