Ta cười nói :
"Muội đừng rên nữa, nếu không ta không nhịn được đâu. "
Sở Nhi khuôn mặt ửng hồng, nhẹ giọng nói :
"Muội cũng nhịn không được ư. .. a…"
Tốc độ của đoàn xe bỗng nhiên chậm lại, Đường Muội phóng ngựa đi tới bên trái xe, lớn tiếng nói :
"Công tử! phía trước có một đội ngũ đang đi tới chỗ chúng ta. "
Ta buông chân của Sở Nhi, thấp giọng nói :
"Để ta ra ngoài xem thế nào!"
Khi đấy cửa xe ra, đã thấy thảo nguyên xanh mượt trải dài khắp chân trời, giống như một hải dương êm đềm, thảo nguyên mênh mang và im ắng, ánh chiều tà làm cho cỏ biến thành một màu vàng, gió nhẹ thổi qua, chớp lên như ngàn vạn tia sáng .
Phía chân trời có một đoàn ngựa đang đi tới hướng của chúng ta, Đường Muội đem kính viễn vọng đưa cho ta, đây là một công cụ được thiết kế bởi Mặc môn, có thể kéo gần khoảng cách giữa hai bên .
Đội ngũ này chừng hơn một trăm người, đều mặc trang phục Bắc Hồ màu vàng, cưỡi ngựa cũng toàn màu lông vàng đốm trắng .
Bắc Hồ coi trọng màu vàng, thường chỉ mặc trong thời điểm ngày lễ, hoặc là năm mới .
Ta mỉm cười đem kính viễn vọng giao cho Đường Muội :
"Chắc là đội ngũ đưa dâu của Bắc Hồ, ngươi dẫn theo hai trăm võ sĩ đi trước nghênh đón, đồng thời thông báo cho đội cổ nhạc tấu nhạc!"
Đường Muội lĩnh mệnh rời đi .
Trở lại xe, ta thay quần áo, bảo Lang Thứ dắt con Thụy Tuyết Thông tới, phi thân nhảy lên ngựa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-cung-luc-vien-that-thap-nhi-phi/1555236/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.