Ánh nắng sớm lấp lánh chiếu vào thư phòng của ta, ta và Gia Cát Tiểu Liên một đêm không ngủ, ta nhìn địa đồ vẽ lại một bức bản đồ mới .
Đa phần là giống nhau, nhưng có một số chỗ thay đổi đôi chút, nhưng chỉ đôi chút thôi cũng làm cho bản đồ có sự thay đổi rất lớn. Quản Thư Hành là người khôn khéo, nếu như ta hoàn toàn thay đổi thì hắn sẽ phát hiện ra ngay .
Gia Cát Tiểu Liên ở trước mặt ta thiết kế lại bức lụa đồ mà ta vừa vẽ, trải qua một đêm nỗ lực, cuối cùng cũng hoàn thành chỉnh sửa bức Xuân Cung đồ này .
Bức Xuân Cung Đồ đã từng bị Yến Lâm đập vỡ, vết tích đập vỡ ta cũng không cố tình che giấu, Quản Thư Hành cũng không chú ý tới bề ngoài của nó, mà là bên trong nó có giấu cái gì .
Ta nhiều lần xem lại bức Xuân Cung Đồ, sau khi vững tin nó không có gì sơ hở, thì mới yên lòng .
Gia Cát Tiểu Liên nói :
"Công tử yên tâm, bản đồ bằng lụa và quyển trục bằng gỗ ta đã xử lý qua, ngay cả những thợ có kinh nghiệm cũng không cách nào phát hiện ra được thời đại của nó, hơn nữa nó còn là thể loại địa đồ. Công tử cũng chỉ thay đổi mấy điểm then chốt, nếu không được xem bản chính, thì Quản Thư Hành có khả năng thông thiên cũng không thể trong một thời gian ngắn nhận ra đây là đồ dởm. "
Ta gật đầu, đây chỉ là một nửa của bảo đồ mà thôi, một. .. nửa khác rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-cung-luc-vien-that-thap-nhi-phi/1555167/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.