Ung vương uống một ngụm trà nói :
"Tình huống bây giờ không còn giống như trước kia, thân thể phụ hoàng người càng ngày càng sa sút, ta lo lắng hắn sẽ không duy trì được bao nhiêu thời gian nữa đâu. "
Hắn hạ giọng nói :
"Hoàng chất chẳng nhẽ không có bất kỳ ý nghĩ nào với ngôi vị hoàng đế?"
Ta ha hả nở nụ cười :
"Bát hoàng thúc thật biết nói đùa, ngôi vị hoàng đế Đại Khang có truyền tới tay hoàng thúc, cũng không tới tay ta được. "
Ung vương nghiêm mặt nói :
"Hoàng chất, ngươi không cần hoài nghi mục đích của ta, ta không đứng về phía trận doanh của Cần vương, cũng không đứng bên Hưng vương, hơn nữa cho dù đứng bên nào đi nữa ta cũng không có kết cục tốt!"
Ta ngơ ngác, cười nhạt nói :
"Hoàng thúc nói những lời này đã làm cho Dận Không hoàn toàn hồ đồ rồi. "
Ung vương cố sức cắn cắn môi dưới nói :
"Ta và Tả Trục Lưu có cừu oán, năm xưa khi hắn còn là một người dân thường, ta thiếu chút nữa đã lấy đi tính mạng của hắn. "
Việc này ta cũng có nghe nói qua khi Tả Trục Lưu còn trẻ đã từng xông vào tọa giá của Ung vương, bị Ung vương hành hạ tới mức chết đi sống lại, sau đó có hoàng hậu đứng ra nói giúp, tính mạng của người này mới giữ lại được .
Ung vương nói :
"Nếu như đứng vào chỗ Cần vương, thế lực của Tả Trục Lưu sẽ tăng lên nhiều, sợ rằng đến lúc đó người đầu tiên hắn muốn giết là ta. "
Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-cung-luc-vien-that-thap-nhi-phi/1555137/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.