Tuệ Kiều chủ động ôm lấy cổ ta, kéo đầu ta vào ngực của nàng .
Ta nắm bàn tay nhỏ nhắn của nàng, ngửa đầu nói :
"Tuệ Kiều, cho dù phải dùng phương pháp gì, muội cũng phải làm cho Tôn tiên sinh tỉnh lại. Ta muốn tiên sinh nói cho ta biết, ai hãm hại người như vậy!"
Tuệ Kiều gật đầu :
"Huynh yên tâm, việc này muội có thể làm được. "
Tuệ Kiều dùng phương pháp châm cứu kích khởi tiềm năng trong cơ thể của Tôn Tam Phân, tới nửa đêm thì hắn tỉnh lại, điều này lại làm cho ta nhớ tới phương pháp mà Tôn Tam Phân trị bệnh cho Tuyên Long hoàng đế trước kia .
Tôn Tam Phân chậm rãi mở đôi mắt, hắn không tin tưởng ta lại ngồi bên cạnh giường của hắn, bàn tay phải gầy trơ xương run rẩy sờ khuôn mặt của ta, nói :
"Thái tử. .. người. .. đã trở về. .. "
Ý thức của hắn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại .
Mi mắt của ta đã ươn ướt, thân hình nhoài lên phía trước, để cho hắn sờ được mặt ta, nức nở nói :
"Tôn tiên sinh. .. Ta là Dận Không. .. Ta đã trở về. .. "
"Dận Không!"
Ánh mắt của Tôn Tam Phân đột nhiên mở to, hai tay cố sờ môi, mũi, cằm của ta, thời gian mang bệnh dài như vậy đã làm cho hắn bị mù .
"Ngươi. .. Là Dận Không. .. "
Trong đôi mắt vô thần kia chảy ra hai hàng lệ vẩn đục :
"Ngươi. .. cuối cùng cũng sống trở về. .. Ta cuối cùng. .. cũng chờ được ngươi. .. "
Ta nắm chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-cung-luc-vien-that-thap-nhi-phi/1555135/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.