Gió đêm mang tới tiếng hồ cầm (đàn nhị) thê lương, tiếng đàn như quyện vào trong gió, thê lương thảm thiết, làm cho áp lực trong lòng người trở nên vô cùng.
Sương mù bốc lên, che khuất vầng trăng lại, trấn nhỏ yên tĩnh lạ thường.
Làn điệu du dương giống như nước chảy mây trôi, cứ vang lên không dứt ở bên tai, ánh trăng lại chiếu rọi, giống như đang thì thầm bên tai của một đôi tình nhân, như có sục sôi bất bình, lại u oán phiền muộn, lại bi thương như khói bụi chiến trường, thây chất khắp nơi, vết thương đầy mình.
Trong lòng ta không tự chủ được, tiếng hồ cầm này lúc cao lúc thấp, như tiếng khóc nỉ non của ai đó, ta nhận ra nó được phát ra từ phía mã trường, chầm chậm đi tới đó.
Từ xa ta đã thấy một bóng lưng cô độc ngồi dựa vào hàng rào, ánh trăng chiếu rọi bóng hình cô độc ấy, người này chính là lão giả hôm nay đã chăm sóc ngựa.
Tiếng đàn đột nhiên ngừng lại, lão giả kia xoay người, thấy người tới là ta, cho nên cuống quít đứng dậy khom mình hành lễ nói:
"Chủ nhân!"
Ta mỉm cười nói:
"Hồ cầm (đàn nhị) kéo rất hay."
Lão giả cười nhạt nói:
"Chủ nhân quá khen, ta chỉ mới học qua, để giải buồn trong những lúc thời gian nhàn hạ."
"Lão là người Tần quốc Tế Châu?"
Ta đã sớm muốn thăm dò lai lịch của người này, lúc này bốn bề vắng lặng, đúng là một cơ hội tốt.
Lão giả lắc đầu nói:
"Ta quê quán ở huyện Hải Tây, cách Tế Châu hơn ba trăm dặm."
Ta nhíu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-cung-luc-vien-that-thap-nhi-phi/1555110/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.