Ta bị chuốc thuốc mê, nhốt trong quan tài, mặc y phục đẹp, đội phượng quan, Hoàng thượng muốn ta c h ế t như vậy.
Bóng tối bao trùm, trong bóng tối, ta có thể nghe thấy âm thanh từ Kim Loan điện, rất rõ ràng.
Tiếng đao kiếm va chạm.
Tam công tử thay mặt năm mươi nghìn oan hồn kia hỏi: “Tại sao?”
Hoàng thượng thản nhiên nói: “Bọn họ là binh lính của trẫm, hi sinh vì trẫm có gì không được? Là bị quân Đại Lương g i ế t, hay là bị trẫm g i ế t, thì có gì khác biệt? Quân muốn thần c h ế t, thần không thể không c h ế t, từ xưa đến nay đều là như vậy.”
Tam công tử ném kiếm xuống đất, chửi thề một tiếng, sau đó cười giận: “Thẩm Dạ, ngươi thật sự quá đề cao bản thân rồi đấy.”
“Tướng sĩ của ta, binh lính của ta, bọn họ khoác áo giáp, ra trận g i ế t địch, là để bảo vệ quê hương của mình, chứ ai rảnh rỗi đi nịnh hót ngươi?”
“Vì ngươi? Ngươi là cái thá gì, tâm địa độc ác, hành vi bỉ ổi, ngươi xứng đáng để chúng ta trung thành sao?”
“Bị quân Đại Lương g i ế t, kỹ năng không bằng người, chúng ta cam tâm tình nguyện, bị ngươi g i ế t, ông đây nuốt không trôi cục tức này.”
“Hôm nay, ông đây dạy cho ngươi, thế nào là đạo quân thần. Quân bất nhân, thần, bất trung.”
Một tràng tiếng động hỗn loạn, dữ dội vang lên.
Có người kinh hô: “Hoàng thượng.”
Giọng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-cong-tu-cua-ta/3576420/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.