Ta vừa định bước theo, đã bị Tam công tử túm cổ áo kéo lại, hắn véo má ta: “Nàng đi làm gì?”
Ta trừng mắt nhìn hắn.
Hắn im lặng một lúc: “Nhìn gì vậy? Ta đã nói rồi, ta trong sạch. Trước kia đều là huynh đệ trong quân… kéo ta đến. Ta thật sự chỉ đến nghe hát thôi.”
Ta ồ một tiếng, vẫn muốn đi: “Ta cũng muốn nghe hát…”
Hắn nắm lấy tay ta: “Đừng đi, Tam công tử hát cho nàng nghe…”
Ta ngờ vực nhìn hắn, hắn nhướng mày, dùng ngón tay gảy nhẹ vào lòng bàn tay ta, vẻ mặt nghiêm túc: “Không lừa nàng, Tam công tử hát, là nhất tuyệt ở thành Hoa Cẩm…”
Ta ngơ ngác nhìn hắn, thật hay giả vậy? Hắn búng trán ta, cười nói: “Chờ ta một chút, ta đi dặn dò vài việc.”
Hắn đi đến chỗ một người mặc áo xanh đang đứng ở hành lang, ghé tai nói nhỏ vài câu, sau đó quay đầu lại, kéo tay ta, rẽ vào một con hẻm nhỏ, ta kéo hắn lại: “Vệ Diễm, chàng làm gì vậy?”
Hắn dừng bước, đột nhiên bế thốc ta lên, nhảy lên tường: “Đưa nàng đi nghe hát.”
Hắn thi triển khinh công, ôm ta bay trên mái nhà, cuối cùng nhảy qua tường, đáp xuống một khu vườn yên tĩnh, tao nhã, đá tung cửa một căn phòng tối om, vừa vào trong đã khóa chặt cửa lại.
Vừa khóa cửa xong, nụ hôn của hắn cũng đồng thời rơi xuống.
Ta còn đang mơ mơ màng màng, vội vàng ngăn hắn lại: “Vệ Diễm…”
Hắn hôn ta say đắm, tranh thủ lúc rảnh rỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-cong-tu-cua-ta/3576410/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.