Khoảnh khắc cánh cửa cung điện nặng nề khép lại, ta liền trở thành con thú bị nhốt trong cung cấm này.
Cho dù lồng giam có dát vàng nạm ngọc đến đâu, thì vẫn là lồng giam giam cầm sự tự do và phóng khoáng của ta.
Chỉ có một khoảnh khắc ngắn ngủi, do dự dừng lại.
Trước mắt ta xuất hiện một đôi giày thêu mây lành bằng chỉ vàng, vạt áo choàng đỏ thẫm thêu rồng.
Người trước mắt đang dùng tư thế cao ngạo nhìn ta.
Cảm giác ập đến trước mặt là, sự lạnh lẽo ghê người, uy nghiêm không giận tự uy.
Ta rất nhớ nam nhân dù ở trong vũng lầy, vẫn tỏa sáng rực rỡ, ấm áp kia.
Người trước mặt nói: "Hoàng hậu, để trẫm dìu nàng."
Đó là giọng nói không chút cảm xúc, lãnh đạm, thờ ơ, không hề nhiệt tình.
Ta khẽ gật đầu, bình tĩnh đưa tay ra.
Bàn tay lạnh lẽo kia nắm lấy tay ta, cái lạnh thấu xương kia từ đầu ngón tay truyền đến, lan ra khắp tứ chi, ngũ tạng, muốn trốn cũng không có chỗ trốn, không chỉ bàn tay này lạnh lẽo, mà bầu không khí trôi nổi khắp nơi trong cung cấm này đều lạnh lẽo, có thể trốn đi đâu?
Không thể trốn thoát, chỉ có thể co mình trong vỏ bọc của trái tim, nghiến răng nghiến lợi chống đỡ.
Bàn tay kia nắm lấy ta, bước qua bậc thềm bằng bạch ngọc nguy nga, từng bước, từng bước, đi lên Cửu trùng đài.
Nhạc lễ vang lên, tiếng hô vang chúc mừng của bá quan văn võ như sóng thần, từng đợt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-cong-tu-cua-ta/3576382/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.